Cưỡng Chiếm Đoạt Tình

Chương 4: Hồi báo

Ba ngày yên lặng trôi qua, Đoàn Ân cứ nghĩ rằng cuộc sống của mình sẽ êm đềm như vậy. Nàng ở yên trong phủ công chúa, chẳng màng đến chuyện trong cung hay người ngoài. Mỗi ngày, nàng dậy sớm ngắm hoa, đọc sách, cùng Nguyễn Thanh trò chuyện.

Thế nhưng, nàng hiểu rõ, nơi cung cấm này không cho phép một ai có thể sống thật sự yên bình.

Phủ Nhϊếp chính vương.

Lý Tuấn ngồi trên thư án, ánh mắt sắc bén nhìn thị vệ trước mặt. "Ngươi nói… nàng ta cả ngày chỉ ở trong phủ đọc sách, ngắm hoa?"

"Vâng, bẩm Nhϊếp chính vương. Công chúa Đoàn Ân ba ngày nay không hề rời phủ nửa bước. Nô tài cũng nghe trong phủ của nàng không có gì khác thường."

Lý Tuấn im lặng, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn gỗ. Đôi mắt đen sâu thẳm dường như đang suy tính điều gì đó.

"Thật kỳ lạ…" Hắn lẩm bẩm, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt. "Đoàn Ân, ngươi cuối cùng lại muốn giở trò gì nữa đây?"

Nàng cố tình lặng yên như vậy chỉ khiến hắn càng nghi ngờ hơn. Con người của Đoàn Ân không phải là người dễ dàng từ bỏ. Trong lòng Lý Tuấn, nàng luôn là kẻ ồn ào, phiền phức, sẵn sàng làm mọi thứ để bám lấy hắn.

Nhưng giờ đây, nàng lại hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt hắn, như một cơn gió nhẹ thoáng qua.

Cảm giác này… khiến hắn thấy không quen.

"Nếu nàng ta đã an phận, thì ngươi cứ tiếp tục theo dõi. Có chuyện gì khác thường, lập tức báo cáo lại với ta."

"Tuân lệnh!"

Thị vệ lui ra ngoài. Lý Tuấn ngả người ra sau ghế, ánh mắt u ám nhìn qua khung cửa sổ. Mưa đã tạnh từ mấy hôm trước, nhưng lòng hắn vẫn nặng nề như có một đám mây đen không thể xua tan.

"Nàng ta thật sự từ bỏ sao?"

Trong phủ công chúa.

Đoàn Ân đang chăm chú ngắm những bông hoa mai trắng nở muộn trong vườn. Nguyễn Thanh đứng bên cạnh, nhẹ giọng hỏi:

"Công chúa, mấy ngày nay người cứ ở trong phủ như vậy, không thấy buồn sao?"

Đoàn Ân mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn những cánh hoa mỏng manh rung rinh trong gió. "Không sao cả. Thanh tỷ, cuộc sống như thế này cũng rất tốt. Ta thấy bình yên hơn bao giờ hết."

Nguyễn Thanh nhìn nàng đầy xót xa. "Công chúa, nô tỳ biết người vẫn chưa quên được Nhϊếp chính vương…"

"Không." Đoàn Ân ngắt lời, giọng nói nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. "Ta đã quên rồi. Từ hôm đó, ta đã quyết định buông bỏ. Tình cảm này không đáng để ta tự làm khổ mình thêm nữa."

Nguyễn Thanh im lặng, lòng trĩu nặng. Bao năm qua, nàng luôn chứng kiến Đoàn Ân cố chấp, si tình đến mức tự làm tổn thương bản thân. Giờ đây, nhìn nàng bình thản như vậy, Nguyễn Thanh vừa vui mừng, lại vừa lo sợ.