Trời hôm nay xám xịt, mây đen kéo đến như báo hiệu một cơn giông bão sắp trút xuống. Trong đại điện uy nghiêm của hoàng cung, không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Đoàn Ân đứng giữa đại điện, áo váy lụa đỏ thẫm trải dài trên nền gạch lạnh lẽo. Nàng ngẩn đầu, đôi tay siết chặt đến mức run rẩy, nhưng ánh mắt lại đầy ương ngạnh, không chịu khuất phục.
Xung quanh là những lời xì xào bàn tán, những ánh mắt khinh bỉ và chỉ trích như từng nhát dao cứa vào tim nàng.
“Công chúa Đoàn Ân ngang ngược bày mưu hạ dược Nhϊếp chính vương chỉ vì không được chấp nhận. Thật đáng xấu hổ! Thảo nào mấy hôm nay không bám lấy ngài ấy”
“Một công chúa mà lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, đúng là làm mất hết thể diện của hoàng thất.”
Giữa tiếng bàn tán không ngớt, Tố Khanh đứng ở bên phải điện, khóe mắt đỏ hoe, bộ dạng yếu đuối đáng thương như thể chịu ủy khuất to lớn. Nàng ta khẽ cúi đầu, giọng nói dịu dàng nhưng từng câu từng chữ đều như nhát dao chĩa thẳng về phía Đoàn Ân.
“Bệ hạ, thần nữ thật sự không tin cũng không dám vu oan công chúa đâu. Nhưng ngày đó, khi thần nữ đến phủ Nhϊếp chính vương quả thực có thấy nàng ấy mang tới phòng Nhϊếp chính vương. Cả thần và ngài ấy có uống một chút, may mà một chút thôi nếu không e rằng đã xảy ra chuyện lớn rồi.”
Nàng ta vừa nói, nước mắt đã lăn dài trên má, bộ dạng yếu đuối như chim nhỏ khiến ai nhìn vào cũng sinh lòng thương cảm. Đám quan lại đứng bên dưới lập tức lên tiếng chỉ trích Đoàn Ân:
“Bệ hạ, Tố Khanh công chúa cũng là là biểu muội của Nhϊếp chính vương, lại luôn hiền lành lương thiện. Nếu không có chứng cứ xác thực, sao nàng ta có thể dám nó như vậy trước mặt Đoàn công chúa?”
“Công chúa Đoàn Ân vốn nổi danh tính tình kiêu ngạo, xưa nay chẳng coi ai ra gì. Hành động lần này cũng không có gì lạ.”
Những lời kết tội vang lên không ngừng, càng lúc càng lớn. Cả đại điện như một phiên tòa, mà người đứng trước vành móng ngựa chính là nàng – Đoàn Ân.
---
Hoàng đế ngồi trên cao, vẻ mặt thờ ơ như thể chuyện này chẳng có chút liên quan đến mình.
Từ đầu đến cuối, ngài không nói một lời nào. Đôi mắt phượng hờ hững lướt qua Đoàn Ân, rồi lại dừng trên Tố Khanh với ánh mắt đầy thương xót. Đoàn Ân nhìn phụ hoàng của mình, trong lòng như có từng đợt sóng trào dâng.
Đây là cha ruột của nàng, nhưng từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ được cảm nhận sự quan tâm của ông. Trong mắt phụ hoàng, nàng chỉ là một đứa con gái vô dụng, là cái bóng mờ nhạt của người mẹ đã mất.
“Phụ hoàng, con không làm chuyện này.” Đoàn Ân cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói tuy bình tĩnh nhưng có chút run rẩy. “Con không hề đầu độc Nhϊếp chính vương, càng không có ý hại Tố Khanh.”
Hoàng đế nhếch môi, ánh mắt lạnh nhạt liếc nàng một cái: “Nếu không phải ngươi, thì là ai? Tố Khanh chẳng có lý do gì phải hại ngươi cả.”
Một câu nói đơn giản nhưng lại giống như một bản án tử, giáng mạnh vào người Đoàn Ân. Nàng bật cười, tiếng cười đầy bi thương và tuyệt vọng.
“Phụ hoàng cũng không tin con?” Nàng nhìn ông, đôi mắt trong veo đầy đau đớn.
Hoàng đế không đáp, chỉ thản nhiên phất tay áo: “Dù sao ngươi cũng là công chúa, chuyện này tạm thời bỏ qua không truy cứu. Nhưng từ nay về sau, phải biết thu mình lại, đừng khiến hoàng thất mất mặt nữa.”
Đây hắn chỉ sợ mất mặt hoàng thất và đắt tội nhϊếp chính vương mà không hề quan tâm con gái mình ra sao có thật sự làm chuyện đó hay không. Hắn vội vàng kết luận rồi ban cho nàng ân huệ hoàng thất là không truy cứu nữa, thật nực cười.....
Câu nói nhẹ nhàng, nhưng lại như tảng đá lớn đè lên tim Đoàn Ân.
---