Trên long ngai, Đại Uyên Hoàng đế – Càn Nguyên Đế – ngồi uy nghi trong bộ long bào thêu rồng vàng lấp lánh. Khuôn mặt cương nghị, ánh mắt sắc bén ánh lên vẻ đắc thắng. Chiến thắng này không chỉ củng cố thêm uy quyền của ông ấy, mà còn chứng minh sức mạnh tuyệt đối của Đại Uyên, dẫu mấy năm chinh chiến liên miên đã gây ra không ít thương vong.
"Các khanh." Càn Nguyên Đế cất tiếng, giọng nói trầm hùng vang vọng khắp đại điện. "Trận Hắc Phong, quân ta đại thắng, thành Lĩnh Nam đã nằm trong tay ta! Chỉ một bước nữa thôi là kinh đô Bắc Lương sẽ nằm gọn trong tay Đại Uyên. Các khanh nghĩ chúng ta nên hành động thế nào?"
Tiếng bàn luận xôn xao nổi lên trong điện. Phe chủ chiến, dẫn đầu bởi Đại tướng quân Hùng Bá, mặt mày hừng hực khí thế, đề nghị thừa thắng xông lên, nhất cử đoạt thành, chiếm lấy Bắc Lương: “Bệ hạ, quân Bắc Lương liên tiếp bại trận, tinh thần binh sĩ suy sụp, tướng sĩ đào ngũ. Thành Lĩnh Nam – cửa ngõ quan trọng nhất của Bắc Lương đã rơi vào tay ta. Đây chính là thời cơ ngàn năm có một để chiếm lấy Bắc Lương!”
Phe chủ hòa, đứng đầu là Thừa tướng Vương An lại khẩn thiết can gián, cho rằng nên dừng chiến, củng cố lực lượng, tránh tổn thất thêm binh lực: “Bệ hạ, xin nghe ý kiến của thần! Mặc dù ta đã chiếm được thành Lĩnh Nam, nhưng cũng phải trả giá không hề nhỏ. Hàng vạn tướng sĩ đã bỏ mạng nơi sa trường, vô số gia đình rơi vào cảnh ly tán. Tuy quân ta thắng trận, nhưng cũng đã mỏi mệt rã rời. Kho lương đã hao hụt gần phân nửa. Dân chúng lầm than, đói khổ, nhiều nơi đã xuất hiện nạn đói. Nếu bây giờ tiếp tục chiến, e rằng sẽ không đủ lương thực cung ứng cho quân đội, rất dễ gây ra sự bất bình trong dân chúng, dẫn đến nội loạn”
“Hơn nữa tuy Bắc Lương mất thành Lĩnh Nam, nhưng căn cơ vẫn chưa bị lung lay. Thế lực của Triệu Dịch vẫn còn rất mạnh, triều đình vẫn ổn định, dân chúng vẫn một lòng trung thành với ông ta. Nếu ta tấn công ngay lúc này, chắc chắn sẽ gặp phải sự kháng cự quyết liệt. Chưa kể, các nước lân bang đang rình rập, chờ Đại Uyên ta suy yếu sau cuộc chiến với Bắc Lương để thừa cơ tấn công. Chi bằng ta tạm thời lui binh, xây dựng lại lực lượng, ổn định lòng dân, đồng thời củng cố phòng thủ biên giới, chờ thời cơ chín muồi, khi đó Bắc Lương sẽ là miếng mồi ngon trong tầm tay.”
Thừa tướng Vương An dứt lời, một vị quan văn khác bước ra, chắp tay tâu: “Bẩm Hoàng thượng, lời Thừa tướng rất chí lý. Hơn nữa việc ta tấn công Bắc Lương liên tục trong thời gian ngắn đã gây nên sự bất mãn trong một số bộ tộc phía Bắc. Họ vốn trung lập, nhưng nay lại có xu hướng ngả về phía Bắc Lương. Nếu ta tiếp tục tấn công, e rằng sẽ khiến họ chính thức liên minh với Bắc Lương khiến tình thế càng thêm bất lợi.”
Lại có người nói: “Bệ hạ, cần phải cân nhắc đến yếu tố thời tiết. Mùa đông sắp đến, địa hình phía Bắc hiểm trở, tuyết rơi dày đặc, không thuận lợi cho việc hành quân. Nếu ta cố chấp tấn công, quân ta sẽ bị rét mướt, đói khát hành hạ, chiến lực giảm sút nghiêm trọng, chưa đánh đã bại.”
Tiếng tranh luận vang lên không ngớt. Phe chủ chiến khẳng định đây là cơ hội ngàn vàng không thể bỏ lỡ, nếu để Bắc Lương có thời gian khôi phục, hậu quả vô cùng lớn. Phe chủ hòa lại kiên quyết phản đối, cho rằng đánh tiếp lúc này chẳng khác nào phải liều mình, rất dễ rơi vào bẫy của địch. Càn Nguyên Đế vẫn im lặng lắng nghe, ánh mắt sâu xa khó đoán, khiến không ai có thể hiểu được ông ấy đang suy nghĩ điều gì. Ngón tay ông ấy gõ nhẹ lên thành ghế rồng, tiếng gõ đều đều vang lên trong đại điện, tạo nên một bầu không khí căng thẳng đến ngạt thở.