Tin Triệu Tử Mặc phải sang Đại Uyên làm con tin như sét đánh ngang tai vào Hoàng quý phi Lâm thị. Bà ta là mẫu thân của lục hoàng tử Triệu Hạo, một trong những nữ nhân của Hoàng đế, đồng thời cũng là tỷ muội tình thâm với Thục phi quá cố. Trước kia hai tỷ muội rất thân thiết, nên bà ta vô cùng thương xót cho số phận của Triệu Tử Mặc mồ côi. Bà ta lập tức cầu kiến Hoàng đế, van xin thay đổi chủ ý.
“Hoàng thượng, thất hoàng tử còn nhỏ dại, sao có thể chịu đựng nỗi khổ xa xứ? Cậu bé ấy… cậu bé ấy chưa từng rời khỏi hoàng cung nửa bước! Thục phi đã không còn, xin Hoàng thượng hãy thương xót cho đứa trẻ đáng thương này, đừng để nó phải gánh chịu hậu quả chiến tranh!” Hoàng quý phi Lâm thị quỳ sụp xuống, lệ rơi như mưa, âm thanh nghẹn ngào. Bà ta không chỉ cầu xin cho Triệu Tử Mặc, mà còn cầu xin cho một tia hy vọng mong manh của chính mình rằng Hoàng đế vẫn còn chút tình người.
Hoàng đế Triệu Dịch lạnh lùng nhìn bà ta, ánh mắt sắc như dao: “Trẫm đã quyết. Đây là cách tốt nhất để bảo vệ Bắc Lương. Không cần nói thêm nữa.” Giọng nói của ông ta không mang theo chút ấm áp nào, chỉ có sự tàn nhẫn quyết tuyệt.
“Nhưng… nhưng mà… còn có lục hoàng tử, tứ hoàng tử… Bọn họ đều lớn hơn thất hoàng tử, hiểu chuyện hơn… Hay là… hay là chúng ta có thể sắc phong một Vương gia khác làm Hoàng tử rồi đưa đi… Vì sao nhất định phải là Tử Mặc?” Lâm thị vẫn cố gắng níu kéo, âm thanh run rẩy.
“Hoàng quý phi, nàng đang chất vấn quyết định của trẫm sao?” Triệu Dịch nheo mắt, giọng nói lạnh lẽo như băng: "Hay là... nàng muốn trẫm chọn Hạo Nhi?"
Lâm thị rùng mình. Bà ta do dự một thoáng, tình mẫu tử dâng lên khiến trái tim bà ta thắt lại. Cuối cùng bà ta cúi đầu, nước mắt rơi lã chã: "Thϊếp... thϊếp không dám. Mong Hoàng thượng... minh xét." Bà ta không dám nói thêm lời nào nữa, trong lòng tràn ngập đau xót bất lực. Tuy thương xót người con trai tỷ muội quá cố của mình, nhưng cuối cùng bà ta vẫn không dám đánh đổi mạng sống con trai.
Triệu Dịch cười lạnh, phẩy tay áo bỏ đi, không ngoái nhìn Lâm thị đang quỳ sụp dưới đất, thân hình run rẩy. Bóng lưng ông ta khuất dần sau cánh cửa son, mang theo vẻ lạnh lẽo đến rợn người. Trong lòng dạ thâm sâu, toan tính cuồn cuộn như sóng ngầm. Ông ta thừa hiểu, đưa Triệu Tử Mặc sang Đại Uyên chẳng khác nào đẩy cậu bé vào chỗ chết. Hai nước Đại Uyên và Bắc Lương đã chinh chiến nhiều năm, hận thù chất chồng như núi. Một hoàng tử nhỏ tuổi bị đưa sang làm con tin giữa thời buổi loạn lạc này, e rằng sống không bằng chết.
Đối với Triệu Dịch, mạng sống của Triệu Tử Mặc chẳng đáng một xu. Cái ông ta cần là thời gian, là cơ hội để lật ngược thế cờ. Triệu Tử Mặc chỉ là một quân cờ hy sinh, một con tốt nhỏ bé trong ván cờ chính trị đầy mưu mô quỷ kế của ông ta. Hơn nữa mỗi lần nhìn thấy Triệu Tử Mặc, ông ta lại nhẩm thấy hình bóng của Thục phi – nữ nhân ông ta từng yêu say đắm nhưng lại phản bội mình. Dù Thục phi đã khuất bóng, nỗi đau bị phản bội vẫn như một vết sẹo hằn sâu trong tim Triệu Dịch. Đẩy Triệu Tử Mặc đi, chẳng khác nào tống khứ một phần kí ức đau nhói, trút bỏ gánh nặng đeo đẳng bấy lâu trong lòng, dù cái giá phải trả là mạng sống của chính đứa con trai mình.
…
Đại điện Kim Loan lộng lẫy, ánh đèn dát vàng rực rỡ soi sáng những gương mặt hân hoan. Hương rượu nồng nàn quyện lẫn khói trầm thơm ngát, tạo nên một bầu không khí náo nhiệt, huyên náo. Đại Uyên đang ăn mừng chiến thắng vang dội sau trận Hắc Phong, đánh chiếm thành Lĩnh Nam, cửa ngõ quan trọng vào kinh đô Bắc Lương. Tiếng đàn sáo réo rắt, tiếng ca múa tưng bừng, hòa cùng tiếng cười nói rộn ràng của các quan đại thần.