Đúng lúc ấy, một thị vệ hớt hải chạy vào, quỳ xuống trước long ngai, giọng nói run run: "Bẩm… bẩm Hoàng thượng… có… có tin cấp báo từ biên ải!"
Không khí đại điện chợt im bặt. Càn Nguyên Đế nhíu mày. "Nói!" ông ấy ra lệnh, giọng nói uy nghiêm.
Thị vệ vội vàng dâng lên một bức thư đóng dấu triện khẩn cấp. Càn Nguyên Đế mở ra xem, nét mặt không hề thay đổi, dường như đã đoán trước được điều này.
"Bắc Lương… cầu hòa." Ông ấy nói, giọng điệu bình thản.
Lần này, không có tiếng xôn xao bàn tán. Các đại thần đều hiểu, trong tình thế hiện tại, đây là nước cờ khả dĩ nhất của Bắc Lương. Họ im lặng chờ đợi, xem Càn Nguyên Đế sẽ quyết định như thế nào.
"Chúng định dâng thất hoàng tử Triệu Tử Mặc đến Đại Uyên làm con tin, cùng với năm mươi vạn lượng vàng, một trăm rương châu báu, ngàn vạn thạch lương thực, ba trăm con chiến mã thuần chủng, cùng thành trì biên giới làm điều kiện cầu hòa, xin ta lui binh." Càn Nguyên Đế nói tiếp, giọng điệu không hề dao động.
Một vài tiếng xì xào nhỏ vang lên, xen lẫn những tiếng thở dài. Dù đã lường trước việc Bắc Lương cầu hòa, nhưng mức độ nhượng bộ của chúng vẫn khiến nhiều người kinh ngạc. Dâng hoàng tử làm con tin đã là một sự sỉ nhục lớn, nay lại còn cắt đất, cống nạp vàng bạc châu báu, lương thực cùng chiến mã với số lượng khổng lồ như vậy, đủ thấy Bắc Lương đã rơi vào tình thế tuyệt vọng đến cùng cực. Đây chẳng khác nào tự trói mình vào xe chiến thắng của Đại Uyên.
Vương An tiến lên, chắp tay tâu: "Hoàng thượng, tuy Bắc Lương cầu hòa, nhưng chúng ta vẫn cần phải đề cao cảnh giác. Cần điều tra rõ ràng động cơ của chúng, tránh rơi vào bẫy."
Càn Nguyên Đế gật đầu tán thành: "Tể tướng quả có tầm nhìn xa. Truyền ý chỉ của trẫm, chấp thuận lời cầu hòa của Bắc Lương. Tuy nhiên, tuyệt đối không được lơ là cảnh giác. Phải tăng cường phòng bị biên giới, đồng thời bí mật điều tra động tĩnh bên trong Bắc Lương. Trẫm muốn biết Triệu Dịch đang toan tính điều gì."
"Tuân chỉ!" Tiếng hô vang dội khắp triều đình. Không khí chiến thắng vẫn ngập tràn, nhưng xen lẫn niềm hân hoan là một sự thận trọng, dè chừng. Dù chiến tranh tưởng chừng sắp khép lại, nhưng những toan tính chính trị vẫn âm thầm cuộn xoáy trong bóng tối, báo hiệu một tương lai đầy biến động cho cả Đại Uyên lẫn Bắc Lương.
Tiệc mừng chiến thắng dần tàn, Càn Nguyên Đế rời khỏi Kim Loan điện, mệt mỏi nhưng lòng tràn đầy hưng phấn. Việc Bắc Lương cầu hòa, dâng cả hoàng tử làm con tin, chứng tỏ Đại Uyên đã giành được thắng lợi hoàn toàn. Ông ấy quyết định đến hành cung Vân Mộng Sơn một đêm để nghỉ ngơi.
Hành cung Vân Mộng Sơn nằm giữa lưng chừng núi, bao quanh bởi rừng trúc xanh mướt, không khí trong lành, là nơi Càn Nguyên Đế thường đến để nghỉ ngơi, tĩnh tâm. Vừa đặt chân đến hành cung, một bóng nhỏ nhắn đã chạy tới, ôm chầm lấy ông.
"Phụ hoàng!" Giọng nói trong veo, ngọt ngào vang lên.
Càn Nguyên Đế mỉm cười, ôm lấy đứa bé vào lòng. Đây là Hoa Dao Công chúa, con gái út của ông ấy, đứa con mà ông ấy yêu thương nhất. Cô bé năm nay vừa tròn tám tuổi, tuổi nhỏ nhưng tính tình lại khác biệt so với những Công chúa khác trong cung.
Hoa Dao không thích những bộ váy áo lộng lẫy, dệt bằng gấm vóc lụa là. Cô bé thích mặc y phục nam nhi, tóc búi cao, thắt lưng bằng da, nhanh nhẹn, hoạt bát như một Hoàng tử. Nhìn cô bé Càn Nguyên Đế lại nhớ đến người con trai sinh đôi của ông ấy, Sơ Vũ hoàng tử, đã qua đời vì bạo bệnh năm lên sáu tuổi.
Cái chết của Sơ Vũ là một nỗi đau khôn nguôi trong lòng Càn Nguyên Đế. Hoàng hậu, mẫu thân của Hoa Dao và Sơ Vũ, cũng vì quá đau buồn mà lâm bệnh, thần trí lúc tỉnh lúc mê, thường xuyên nhầm lẫn Hoa Dao là Sơ Vũ. Để an ủi mẫu hậu, Hoa Dao bắt đầu mặc nam trang, đóng giả làm ca ca, vào thăm nom, chăm sóc bà.