Dù không nhớ rõ gương mặt, nhưng trực giác mách bảo Thịnh Ngưng Ngọc rằng người này còn đẹp hơn cả nhị sư huynh Dung Khuyết của nàng, người từng được gọi là “Đệ nhất công tử”!
Thanh niên nhìn nàng, không đứng dậy, chỉ khẽ ho vài tiếng, dường như muốn nhếch môi cười, nhưng nụ cười lại có chút gượng gạo: “Tại hạ là Tạ Thiên Kính, đa tạ tiên quân ra tay cứu giúp.”
Ừm.
Hửm...?
Thịnh Ngưng Ngọc chớp mắt.
Hai linh cốt của nàng đã bị lấy mất hơn một nửa, linh lực chẳng còn, nên vừa rồi hoàn toàn không để ý đến thanh niên này.
Thịnh Ngưng Ngọc kín đáo quét ánh mắt qua những vết máu trên người y, rồi dừng lại ở cổ tay vẫn còn rỉ máu của y, đầu óc chậm chạp xoay chuyển, chậm rãi mở lời: “Mấy người vừa nãy, là bám theo ngươi mà đến ư?”
Thanh niên cụp mắt: “Phải. Bọn chúng không chỉ muốn linh cốt của ta, mà còn muốn cả máu thịt của ta… Nếu vừa rồi không nhờ tiên quân ra tay, e rằng tại hạ đã mất mạng.”
Thịnh Ngưng Ngọc: “…”
Thì ra không phải đang mắng nàng!
Thịnh Ngưng Ngọc thầm tuyên bố, thế gian này vừa mất đi năm kẻ không có mắt.
Cơn giận bị mắng trước đó chợt tan biến, tâm trạng nàng trở nên thoải mái hơn, lại nhìn người trước mặt một lần nữa.
Dẫu y phục thấm máu, dáng vẻ chật vật, nhưng vẫn không che giấu được dung nhan tuyệt sắc thuộc hàng nhất đẳng thiên hạ.
Thịnh Ngưng Ngọc lơ đãng một lát.
Nàng thích những thứ đẹp đẽ.
Những bông hoa đẹp, thanh kiếm đẹp, và cả những người đẹp.
Nếu nàng vẫn còn là Kiếm Tôn, hẳn đã đòi lại công bằng cho tiểu bối dung mạo không tầm thường này.
Chỉ tiếc rằng giờ nàng không còn là Kiếm Tôn, càng không phải "Tiên Quân" gì nữa.
Thịnh Ngưng Ngọc cười nhạt, ánh mắt lại rơi xuống cổ tay phải của y.
Có vẻ như hoàn cảnh cũng không khác nàng là mấy.
“Công tử khách sáo rồi.”
Thịnh Ngưng Ngọc đã quá lâu không nói chuyện với người khác, lúc này đang cố gắng sắp xếp ngôn từ, bắt chước theo ký ức mơ hồ trong đầu, chậm rãi mở lời:
“Ta họ Ninh, tên là Nguyệt Minh. Không có linh lực cao cường, càng không dám tự xưng tiên quân. Lần này xuất hiện ở đây, chẳng qua là vì có kẻ đùa ác ý chôn ta xuống lòng đất.”
Tạ Thiên Kính khẽ nhíu mày, trên gương mặt tựa ngọc sứ hiện lên vẻ nghi ngờ vừa đủ: “Bị chôn dưới đất? Đây mà cũng gọi là trò đùa ác? Kẻ đó rốt cuộc có ý đồ gì?”
Bên dưới vẻ ngoài như ánh trăng thanh khiết, thực ra lại là ác ý ngập tràn.
Y muốn khơi gợi Thịnh Ngưng Ngọc nhớ về những chuyện cũ, để nàng sinh lòng oán hận, từ đó mà nảy sinh tâm ma.
Giống như y vậy.
Nhưng ai ngờ Thịnh Ngưng Ngọc chỉ nhún vai, không bận tâm nói: “Ai mà biết được? Có lẽ là muốn dùng bóng tối dưới lòng đất để dọa chết ta.”
Tạ Thiên Kính ngẩn người.