“Nhưng nói gì thì nói, ta phải ra ngoài báo thù.”
Giọng nói của Thịnh Ngưng Ngọc thay đổi, nàng chìa tay về phía người dưới gốc cây.
Dưới màn đêm âm u của Di Thiên, dường như ánh trăng đã bắt đầu tỏa sáng.
Giọng nàng có chút khàn, lời lẽ cũng mang theo sự vụng về của một người lâu ngày không nói chuyện, nhưng dù trong tình cảnh này, từng cử chỉ của nàng vẫn toát lên vẻ tự nhiên thanh tao như gió mát trăng trong.
“Đi cùng ta không?”
Nàng hoàn toàn không nhớ y là ai.
Tạ Thiên Kính dời ánh mắt, đè nén sự xao động khó hiểu trong lòng.
Gió khẽ thổi, vài sợi tóc xanh rơi trên vai y.
Tạ Thiên Kính cụp mắt, trong chớp mắt đã giấu đi ác ý tàn bạo dưới đáy mắt, khi ngẩng lên lần nữa, y đã nở một nụ cười ôn hòa, trong trẻo và vô hại.
Y đặt tay mình vào lòng bàn tay nàng.
“Được, ta đi cùng ngươi.”
Hãy để kẻ sinh ra đã là ma này xem thử.
Vị Minh Nguyệt Kiếm Tôn từng khiến cả mười bốn châu kinh động với một chiêu kiếm, rốt cuộc là thực sự thanh khiết như ánh trăng sáng trên trời, hay là...
Tạ Thiên Kính cụp mắt, ánh nhìn rơi xuống cổ tay trái đang bị Thịnh Ngưng Ngọc nắm lấy.
Cũng như tất cả những người khác, khao khát máu thịt của y.
Tất nhiên Thịnh Ngưng Ngọc không phải là người chỉ mê đắm sắc đẹp.
Mặc dù dung mạo của Tạ Thiên Kính đúng là xuất chúng, hiếm có trong muôn người, nhưng những người từng đồng hành với Thịnh Ngưng Ngọc năm đó, ai mà không phải là bậc phong hoa tuyệt đại?
Dù là vị hôn phu của nàng - tiểu công tử của Chử gia, Chử Trường An, hay là nhị sư huynh của nàng - Dung Khuyết, người được xưng là "Đệ nhất công tử", thậm chí cả người bạn xấu Phong Thanh Lệ... Chưa kể đến tiểu sư muội của nàng và tiểu phượng hoàng kia lại càng không cần phải nói.
Mỗi người đều là dung nhan xuất chúng hàng đầu trong tu tiên giới.
Lý do Thịnh Ngưng Ngọc đề nghị đồng hành cùng người này, thứ nhất là để dò xét lai lịch của y, tiện bề giám sát ngay trước mắt. Thứ hai...
Vật đổi sao dời, sáu mươi năm đã lặng lẽ trôi qua.
Thịnh Ngưng Ngọc không biết đường.
Nàng không biết phải làm thế nào để ra ngoài.
Nơi này rõ ràng không phải nơi phong ấn nàng năm xưa. Tuy được gọi là "Di Thiên Cảnh", nhưng lại khác xa với bí cảnh Di Thiên mà nàng biết nằm ở phía tây Đại Hoang Sơn. Huống hồ...
Dù là sáu mươi năm trước, Thịnh Ngưng Ngọc cũng không cần phải nhớ đường.
Vốn dĩ tính cách của nàng phóng khoáng, tùy tiện, mỗi lần ra ngoài không phải bạn thân của nàng vừa bực bội vừa chỉ đường thì cũng là nhị sư huynh thở dài đi cùng. Thế nên Thịnh Ngưng Ngọc chưa bao giờ cần phải ghi nhớ đường đi trước, cũng không cần ép mình học cách định hướng.