Dù sao từ lâu cũng đã có lời đồn rằng, kể từ khi Kiếm Tôn năm xưa thất bại dưới tay ma khí Thông Thiên và ngã xuống, suốt trăm năm nay bí cảnh Di Thiên với núi rừng hoang dã chưa từng mở cửa lần nào. Còn khu đất xung quanh được gọi là "Di Thiên Cảnh" thì ngày đêm bị bao phủ bởi khói mù dày đặc, âm hồn than khóc ai oán không dứt.
Tất cả đều trách Thịnh Ngưng Ngọc năm đó! Còn tự xưng là "Minh Nguyệt Kiếm Tôn", vậy mà ngay cả ma khí cũng không thể thanh trừ hoàn toàn!
Bốn người kia vốn mang đầy oán hận trong lòng, nhưng không ngờ lại bất chợt chạm phải một đôi mắt đen sâu thẳm, khiến tâm trí họ lập tức hoảng loạn. Họ chẳng còn bận tâm gì nữa, chỉ biết vừa lăn vừa bò mà chạy trốn.
Thịnh Ngưng Ngọc siết chặt tay phải.
Từ cổ tay đến lòng bàn tay, cảm giác dính nhớp của máu tươi khiến nàng không dám nhìn vào tay mình, nhưng đồng thời lại có chút thích thú.
Đau đớn giúp nàng tỉnh táo, cũng nhắc nhở rằng nàng vẫn còn sống.
Sau khi chắc chắn đám người kia đã đi, Thịnh Ngưng Ngọc mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thực tế, nàng không hề bình thản như vẻ ngoài thể hiện.
Nếu là trước kia, chỉ vài tu sĩ Trúc Cơ mãn cấp, nàng chỉ cần một chiêu kiếm phong là đủ giải quyết.
Nhưng bây giờ, linh cốt của nàng đã bị cướp, xương ngón tay phải gãy vụn, thanh kiếm bản mệnh cũng nát tan không để lại chút mảnh vỡ.
Linh lực không còn, vậy mà chỉ dùng một cành cây cũng có thể thực hiện chiêu vừa rồi, làm bộ làm tịch dọa người. Tất cả là nhờ vào căn cơ đặc biệt của Thịnh Ngưng Ngọc.
Thông thường, tu sĩ chỉ có một linh cốt trong cơ thể, chủ yếu nằm ở tim, cánh tay hoặc chân.
Nhưng nàng lại có hai.
Một ở tay phải, một ở xương sống.
Cũng vì vậy, dù năm đó bị rơi vào cạm bẫy, trước khi xương sống bị rút ra, nàng vẫn liều chết để lại một vết hằn trong tim kẻ đó.
Chỉ tiếc là không thể gϊếŧ hắn ta.
Thịnh Ngưng Ngọc vô thức xoay tròn ánh mắt, đột nhiên khựng lại.
Dưới gốc cây sau lưng nàng, một thanh niên đang tựa vào đó.
Dung mạo tuyệt sắc, làn da trắng như tuyết, có lẽ vì vừa trải qua một trận chiến mà giữa chân mày còn vương chút vết máu, khiến cả người toát lên vẻ yếu ớt, bệnh tật. Nhưng ánh mắt y nhìn nàng lại trong veo, không chút vướng bụi trần. Y an tĩnh dựa vào thân cây, trông đẹp đẽ và ngoan ngoãn, tựa như một đóa sen bồ đề trên mặt nước.
Đẹp quá!