Bạch Nguyệt Quang Đạp Quan Tài Chui Ra

Chương 3

Chỉ như thế thôi mà đã mở được?

Ngồi dậy từ trong quan tài, Thịnh Ngưng Ngọc cúi xuống nhìn tay trái, rồi lại nhìn tay phải.

Không biết là vì nàng đột nhiên mạnh mẽ, hay do cái quan tài này đã hết hạn sử dụng, quyết định tự giải phóng mình?

Dù thắc mắc không ai hơn, nhưng trước mắt, việc cần làm là giải quyết rắc rối.

“Ngươi... ngươi là ai?”

Những tu sĩ đứng cách nàng ba mét bị bụi đất làm ho sặc sụa, tên tu sĩ mặt dài cầm đầu vừa định nổi nóng thì nhìn thấy Thịnh Ngưng Ngọc xuất hiện từ dưới đất, hắn ta không khỏi chột dạ.

Hắn ta mạnh miệng nói: “Ta phụng lệnh xử lý việc gia tộc, các hạ đừng lo chuyện bao đồng!”

Bốn tu sĩ khác đứng xung quanh tu sĩ mặt dài theo thế bán nguyệt, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm vào Thịnh Ngưng Ngọc.

Thịnh Ngưng Ngọc không thèm để ý đến lời hét của hắn ta, nàng liếc mắt một cái rồi loạng choạng đứng dậy, nhặt lấy một nhánh cây vừa bị gãy, nở một nụ cười lạnh lẽo: “Được thôi, chơi, thì, chơi, cho, xong.”

Những kẻ đó vốn đang đầy đề phòng, nhưng thấy dáng vẻ nàng đứng không vững thì cười phá lên.

“Chỉ thế thôi sao?” Tu sĩ mặt dài cười ha ha, ánh mắt thèm thuồng lướt trên mặt Thịnh Ngưng Ngọc: “Tiểu cô nương, hay là…”

Hắn ta không kịp nói hết.

“Phập!” Tiếng nặng nề vang lên khi nhánh cây đâm thủng và xoáy sâu vào thịt. Không biết từ lúc nào, Thịnh Ngưng Ngọc đã ra tay. Nàng dùng tay trái nắm nhánh cây, mũi nhánh cây đã xuyên qua trái tim của tu sĩ mặt dài. Đến tận phút cuối, ánh mắt hắn ta vẫn đầy thèm thuồng, nhưng xen lẫn thêm sự mơ hồ.

Hắn ta, tại sao hắn ta không cử động được...

Bàn tay trái đau nhói, nhưng Thịnh Ngưng Ngọc không bận tâm. Nàng thu tay lại, gương mặt không biểu cảm.

“Rắc!” một tiếng, nhánh cây gãy lìa, một phần còn lại vẫn cắm sâu trong tim tu sĩ mặt dài.

Nàng… Chỉ cần một chiêu!

Khi tu sĩ mặt dài ngã xuống với sắc mặt trắng bệch, bốn tu sĩ còn lại ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

Kiếm thuật thật khủng khϊếp!

Một nhánh cây gãy, chỉ trong nháy mắt, cướp đi sinh mạng của một người!

Lão đại của bọn họ có tu vi Ẩn Nguyên mãn cấp gần đạt tới cảnh giới Động Minh! Tuy trong chín cấp tu tiên vẫn chỉ thuộc tầng thấp, nhưng lại bị gϊếŧ chết chỉ với một chiêu?

Người này… Không!

Nàng thật sự là con người sao?

Bốn tu sĩ sợ đến mức chân run cầm cập, chưa từng nghe nói trong nghề lại có một kiếm tu khủng khϊếp như vậy. Hơn nữa, sắc mặt nàng trắng bệch, bộ dạng đầy quỷ khí u ám, cùng với vết máu trên y phục xưa cũ...

Chẳng lẽ bọn họ đã chọc vào yêu quỷ nào đó trong Di Thiên Cảnh!