Người trong quan tài sững lại, trong bóng tối, nàng mò mẫm để đầu ngón tay phải chạm vào mặt trong quan tài.
Trên đó, có những nét vẽ ngoằn ngoèo, như một đứa trẻ không biết chữ viết loạn tay, ngày qua ngày khắc dần lên gỗ huyền thiên ngàn năm đến bạc màu.
Thịnh, Ngưng, Ngọc.
Người trong quan tài hơi nghiêng đầu, dường như muốn suy nghĩ điều gì đó, nhưng không gian chật hẹp chỉ cho phép nàng thực hiện động tác này.
Một lát sau, người trong quan tài chợt hiểu ra.
Phải rồi.
Đó là tên của nàng.
Cuối cùng Thịnh Ngưng Ngọc cũng phản ứng. Thở hắt ra một hơi, nàng nằm ngửa, chậm rãi tiêu hóa những lời vừa rồi, ngón tay bất giác lần mò những chỗ lõm nhỏ bên trong quan tài, nghĩ thầm, hóa ra đã sáu mươi năm trôi qua rồi.
Hóa ra, nàng đã nằm đây lâu như vậy.
Khoảnh khắc ý nghĩ này xuất hiện, như thể một lớp sương mù không chạm tới đột nhiên bị xé toang, những âm thanh ồn ào không nghe rõ bên tai bỗng trở nên rõ ràng lạ thường.
Dù là tiếng gió hay tiếng mưa, thậm chí là tiếng cười đùa, giờ đây đều trở nên êm tai đến lạ.
Rất lâu rồi.
Cuối cùng cũng có một lần, sự huyên náo bên ngoài lấn át được nhịp tim của nàng.
Thịnh Ngưng Ngọc nhất thời cảm thấy tim mình như nổi trống, nhưng còn chưa kịp quen với thế giới rõ ràng này, nàng đã nghe thấy bên tai có người hò hét...
"Sợ cái gì? Giờ hắn đã mất hết tu vi, chỉ là một kẻ vô dụng, còn ai đến cứu hắn nữa?"
"Lão đại nói đúng. Ta nghe nói, ngay cả phụ mẫu hắn cũng không muốn gặp hắn."
"Cũng chỉ còn khuôn mặt là không tệ, chẳng bằng để chúng ta chơi đùa một chút..."
Những suy nghĩ trăn trở của Thịnh Ngưng Ngọc bị kéo về: “...”
Tốt lắm.
Nàng bật cười vì giận.
Chưa nói đến trước kia, dù là lần thất bại oan uổng bị phong ấn vào quan tài này, những kẻ đứng sau cũng phải che giấu thân phận, tuyệt đối không dám lớn lối như vậy trước mặt nàng.
Thịnh Ngưng Ngọc nghiến răng.
Hay thật, dám nhảy nhót ngay trên mộ của ta sao!
Một luồng sức mạnh bỗng trỗi dậy trong nàng, dù cánh tay phải đã bị rút đi linh cốt, cử động nhẹ thôi cũng đau đớn, vậy mà nàng lại dồn được đủ sức mạnh. Cánh tay xoay ở một góc độ khó tin, sau đó nắp quan tài bị hất tung!
"Rầm!" một tiếng, cỏ cây và rễ cây phủ trên nắp quan tài bay tán loạn, bụi đất tung mù mịt, cây cối gần đó rung chuyển. Tiếng quạ và chim muông kêu loạn xa dần, để lại tiếng vọng cực kỳ thê lương.
Thịnh Ngưng Ngọc: “…”