Dù đã biết Hứa Vãn Từ phẩm hạnh kém cỏi, không biết liêm sỉ, si tâm vọng tưởng muốn cùng sư huynh….lôi kéo quan hệ, nhưng không ngờ tới tâm tư của nàng ta lại ác độc đến thế! Thật là sỉ nhục của Thái Thanh tông!”
“Nếu là ta…”
Nghe những lời lải nhải quen thuộc của Tống Hồng Vũ, Sở Thanh Xuyên khẽ nhíu mày.
Rõ ràng đây là những câu mà hằng ngày hắn đã từng nghe qua vô số lần, nhưng không hiểu vì sao giờ đây chúng lại khiến hắn cảm thấy vô cùng chói tai.
Tống Hồng Vũ nhìn thấy biểu cảm của Sở Thanh Xuyên, còn tưởng rằng hắn cũng đang chán ghét Hứa Vãn Từ, vì thế y hít sâu một hơi, phấn khích sôi nổi tổng kết nói:
“Loại tiểu nhân tâm tư độc ác như Hứa Vãn Từ, nên bị thiên đao vạn quả, phế tu vi rồi ném tới…”
Nghe đến đây, Sở Thanh Xuyên rốt cuộc không nhịn được nữa, nhíu mày quát to:
“Đủ rồi!”
Tống Hồng Vũ nghe thấy hắn quát, ngơ ngác dừng lại, kinh ngạc mà nhìn Sở Thanh Xuyên.
Sau khi nhìn thấy vẻ giận dữ ẩn nhẫn trên mặt hắn, thiếu niên bỗng nhiên hiểu ra:
Hóa ra lần này sư huynh thật sự tức giận đến cực điểm, ngay cả tên của Hứa Vãn Từ cũng không muốn nghe tới.
Nghĩ vậy, y lập tức ngậm miệng, nhưng y từ trước tới giờ vẫn luôn lắm mồm nên khó có thể nhịn xuống, lại thở dài cảm thán thêm một câu:
“Loại người điên cuồng vì tình này thật đáng sợ!
“May mà kịp thời phát hiện gương mặt thật của nàng ta, nếu không ai biết sau này nàng ta còn có thể làm ra chuyện ác gì…”
Tống Hồng Vũ nói lải nhải suốt nửa ngày, nhưng Sở Thanh Xuyên dường như chỉ nghe thấy một câu kia:
“Người điên cuồng vì tình…”
Hắn dời đi tầm mắt, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi:
“Đệ cảm thấy Hứa Vãn Từ yêu ta?”
Tống Hồng Vũ sững sờ, bỗng trợn to đôi mắt, như thể không tin vào tai mình:
“Hả?”
Chuyện Hứa Vãn Từ ái mộ Sở Thanh Xuyên, toàn bộ Thái Thanh tông không ai là không biết.
Những việc nàng ta từng làm khiến ai nấy đều phải há hốc mồm.
Nàng ta vì hắn điên cuồng tới mức độ này còn không phải là yêu, thì là cái gì?
Tống Hồng Vũ vẻ mặt không hiểu: “Sở sư huynh, huynh đang nói đùa à?
“Hứa Vãn Từ sao có thể không yêu huynh?!”
Nghe câu trả lời chắc chắn của thiếu niên, đôi mày nhíu chặt của Sở Thanh Xuyên khẽ giãn ra.
Đúng vậy, Hứa Vãn Từ sao có thể không yêu hắn?
Khi hắn vượt cấp đánh bại đối thủ, nàng có mặt.
Khi hắn giành chiến thắng trong cuộc so tài của tông môn, nàng có mặt.
Khi hắn dẹp loạn linh thú ạo động, cứu vô số tu sĩ, nàng cũng có mặt.
Nếu không phải yêu hắn sâu đậm, làm sao nàng ta có thể vẫn luôn ở bên hắn như vậy?