Nghĩ đến đây, lông mày của Sở Thanh Xuyên hoàn toàn giãn ra.
Hắn khẽ ho một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Quyết định của các trưởng lão đều có lý do của nó, không được bàn luận lung tung."
Ứng phó Tống Hồng Vũ xong, Sở Thanh Xuyên nhìn bóng lưng cậu ta, quay người lại, theo phản xạ bước tới một hướng khác.
Chờ tới lúc nhận ra khác thường, hắn đã đứng trước sân của Hứa Vãn Từ.
Sở Thanh Xuyên ngẩn người, vốn định rời đi, nhưng bước chân hắn lại khựng ở tại chỗ.
Mặc dù Hứa Vãn Từ đã phạm sai lầm, nhưng hiện tại tâm thần nàng trọng thương, thân thể chịu tổn thương nặng nề, đã bị trừng phạt.
Huống chi việc này vốn có nguyên nhân...
Là đồng môn, hắn nên đến thăm hỏi.
Nghĩ đến đây, hắn lại nhấc chân lên, bước vào trong sân.
Hứa Vãn Từ tính tình lạnh lùng, sân viện của nàng cũng nằm trong một góc hẻo lánh, xung quanh trống trải, không bóng người.
Cánh cổng gỗ của sân khép hờ, lờ mờ có thể thấy một bóng dáng gầy ốm mặc bộ y phục màu xanh lam.
Nàng hơi ngẩng đầu, mái tóc dài hơi rối bay trong gió, lộ ra một sườn mặt tuyệt mỹ.
Nàng khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía trước, mỉm cười dịu dàng. Trong ánh mắt không còn sự bi thương và trống rỗng như lúc ở Chấp Pháp điện, mà lại mang thêm vài phần khát khao.
Nhìn ý cười nơi khóe môi của Hứa Vãn Từ, Sở Thanh Xuyên ngẩn người trong chốc lát, trong mắt hiện lên chút nghi hoặc:
Nàng ấy đang... cười?
Đây là nụ cười mà hắn chưa từng thấy trên gương mặt nàng, không có cố chấp, không có lấy lòng, cũng không có miễn cưỡng.
Đó là một nụ cười dịu dàng, tràn đầy chờ mong.
Nụ cười này quá đỗi đẹp đẽ, cũng quá mức thuần khiết, khiến hắn ngây người trong thoáng chốc.
Hắn vô thức bước lên hai bước.
Đúng lúc này, pháp khí phòng vệ trên người hắn bỗng lóe sáng yếu ớt trong nháy mắt.
Ngay sau đó, từ trong sân bộc phát ra một luồng linh khí dao động mãnh liệt.
Ánh sáng chói mát mang theo sức mạnh có thể hủy diệt thần hồn của tu sĩ Kim Đan, chỉ trong tích tắc đã cắt nuốt bao phủ Hứa Vãn Từ ở trung tâm.
Sở Thanh Xuyên căn bản không kịp phản ứng, trong đầu chỉ lóe lên một suy nghĩ:
Đoạn Hồn Cốt?
Hứa Vãn Từ dùng... Đoạn Hồn Cốt lên người mình?
Trong lúc hắn còn sững sờ, hai luồng linh quang như tia chớp xẹt qua, linh lực ở cảnh giới Độ Kiếp nhanh chóng bao phủ toàn bộ sân.
Trong cơn sóng linh khí trào dâng, Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão hiểm lắm mới cứu được Hứa Vãn Từ - chỉ kém một nhịp thở là sẽ tiêu tán thần hồn.