Ngụy Trang Thành Chí Ái Của Tiên Tôn Đã Qua Đời

Chương 13: Hứa Vãn Từ không yêu hắn?

Nàng có thể để lại ấn tượng trong lòng lòng hắn, cũng chẳng qua vì sự ái mộ quá mức trắng trợn và cố chấp, đến mức không tiếc làm ra rất nhiều việc ác, khiến hắn chỉ cần nghĩ tới liền cảm thấy chán ghét.

Nhưng ——

Nghĩ đến mọi chuyện vừa xảy ra trong Chấp Pháp điện, Sở Thanh Xuyên bất giác dừng bước, gương mặt không ai bì nổi thoáng hiện lên vẻ tức giận xen lẫn buông bực.

Hứa Vãn Từ…thế mà không yêu hắn?

Những chi tiết mà trước đây hắn chưa từng để ý bỗng ùa về trong đầu:

Chỉ cần hắn xuất hiện, ánh mắt của Hứa Vãn Từ chưa bao giờ rời khỏi hắn dù chỉ một chút; chỉ vì hắn bị thương nhẹ, nàng sẽ lấy ra linh dược có thể khiến cho tôn giả Đại Thừa cũng động lòng; vì chiếm được hắn, nàng thậm chí không ngần ngại ra tay với Thu Ninh…

Ánh mắt nồng cháy ấy, những hành động điên cuồng ấy——

Hóa ra tất cả đều vì một người khác?!

Thanh Diễn Tiên Tôn…

Hắn mặc niệm cái tên ấy, tay chậm rãi siết chặt.

Ở trước kia thật lâu, hắn đã biết nửa bước thần khí - Luyện Thần Thư vốn là pháp bảo của Thanh Diễn Tiên Tôn.

Nhưng hắn không ngờ rằng cả Thiên Đan Biến mà hắn tu luyện cũng là do người ấy sáng tạo ra.

Hắn xuyên thấu qua Thiên Đan Biến - công pháp có thể làm lơ giai cấp và thiên phú, và Luyện Thần Thư - pháp khí có thể làm đại năng Độ Kiếp cũng phải kiêng kỵ, hắn mơ hồ cảm nhận được ba phần phong thái năm xưa của Thanh Diễn Tiên Tôn.

Càng cảm nhận được sự cường đại của Thanh Diễn Tiên Tôn, nỗi lòng hắn lại càng phức tạp.

Theo như hắn biết, tất cả mọi thứ liên quan đến Thanh Diễn Tiên Tôn đều đã bị Thái Thanh tông phong ấn suốt trăm năm qua.

Vì sao Hứa Vãn Từ sẽ biết được những điều đó… mà ngay cả hắn, thậm chí là Thái Thanh tông cũng không rõ ràng?

Chẳng lẽ nàng thật sự...

Ánh mắt Sở Thanh Xuyên tối nghĩa, hơi thở xung quanh cũng trở nên nóng nảy hiếm thấy.

Lúc này, một thiếu niên tướng mạo đoan chính vội vã chạy đến, thở hổn hển rồi đứng trước mặt Sở Thanh Xuyên, vẻ mặt đầy oán giận.

Sau khi nhìn thấy Sở Thanh Xuyên, thiếu niên tưởng rằng hắn cũng bất mãn với phán quyết của trưởng lão, sắc mặt càng thêm tức tối.

Thiếu niên mở miệng vài lần như muốn nói, cuối cùng chỉ nghẹn ra một câu:

“Các trưởng lão cũng quá… …Sao có thể dễ dàng thả Hứa Vãn Từ như vậy?!”

Không dám trực tiếp đánh giá các trưởng lão, hắn liền chuyển hướng, chỉ đầu mâu thẳng vào người mà hắn cho là thủ phạm:

“Thật quá độc ác!