Quỷ Không Tỷ nhìn Giản Không với ánh mắt đầy căm hận. Sau một hồi suy nghĩ, Giản Không móc từ trong túi ra con ngươi mà cậu tìm được trước đó, đưa cho cô ta: “Nếu không... chúng ta nói chuyện một chút?”
Nhìn thấy con ngươi, đôi mắt còn lại của Quỷ Không Tỷ gần như biến thành màu đen hoàn toàn. Miệng cô ta nứt toác, kéo dài đến gần mang tai, để lộ phần đầu bị nứt vỡ, chất lỏng như não bên trong đang chảy ra ngoài theo lỗ thủng.
Giản Không không tỏ ra sợ hãi, ngược lại kéo ghế ra ngồi xuống, tò mò hỏi: “Cô chết như thế nào vậy?”
“Là do ngoài ý muốn hay có người hại?”
“Không thể nói sao? Vậy chúng ta nói về nguyên nhân chết của cô đi?”
Tuy Giản Không không phát ra được âm thanh, nhưng cứ mấp máy liên tục, chỉ trong vài giây đã hỏi Quỷ Không Tỷ bảy tám câu hỏi.
“Aaa!” Quỷ Không Tỷ bật ra tiếng gào thét đầy uất hận, không chịu nổi nữa. Cô ta lao đến, siết chặt cổ Giản Không bằng đôi tay với móng dài đen kịt bốc mùi hôi thối.
Nhưng kỳ lạ thay, tay cô ta chỉ xuyên qua cổ Giản Không, bóp trúng một nắm không khí.
Quỷ Không Tỷ nghiêng đầu khó hiểu, thử siết thêm lần nữa. Dù vậy, Giản Không vẫn đứng trước mặt cô ta, khuôn mặt thanh tú nở nụ cười đầy tinh nghịch. Chỉ có điều đôi mắt cậu đã chuyển sang màu đỏ sẫm, bên trong như có máu đỏ đang cuộn trào.
“Nếu cô không muốn nói, vậy để tôi nói nhé? Tôi đã chết được 150 năm rồi...”
Quỷ Không Tỷ chậm rãi quay vòng tại chỗ, ánh mắt đầy hoang mang, oán khí trên người dần tan biến.
Trong phòng giặt, Lâm Chiêu và Kiều Vũ Tề vẫn đang loay hoay tìm kiếm. Cả hai đều vô cùng nôn nóng khi không thấy bóng dáng Giản Không.
“Hiện tại làm sao bây giờ?” Lâm Chiêu hoảng loạn kéo lấy Kiều Vũ Tề: “Sao Quỷ Không Tỷ lại đột nhiên xuất hiện? Có phải chúng ta đã chạm vào thứ gì liên quan đến cô ta không?”
“Trước tiên hãy giữ bình tĩnh, dù Quỷ Không Tỷ muốn gϊếŧ người thì chắc chắn cũng phải làm theo quy luật, nếu không, cô ta đã xử lý hết chúng ta ngay khi mới bước lên máy bay rồi!”
Kiều Vũ Tề nhanh chóng lên kế hoạch: “Chu Đạt vẫn còn sống, nên Giản Không chắc sẽ không chết. Đi thôi! Chúng ta phải tìm Chu Đạt, làm cách nào đó khiến anh ta xuất hiện để thu hút sự chú ý của Quỷ Không Tỷ. Như vậy, chúng ta mới có cơ hội cứu Giản Không.”
Lời của Kiều Vũ Tề rất có lý, đây thực sự là một cách khả thi để giải cứu Giản Không. Nhưng trên phòng phát sóng trực tiếp, người xem lại đang tranh cãi kịch liệt: “Không có khả năng! Chu Đạt ước gì Giản Không chết, anh ta sẽ không phối hợp với bọn họ.”
“Nhưng Kiều Vũ Tề có vẻ rất thông minh, biết đâu cậu ta có cách.”
“Dù có cứu được, Giản Không cũng đã ở với Quỷ Không Tỷ quá lâu. Nếu quay về, cậu ấy cũng chỉ còn cái xác tàn, sống không nổi qua một ngày. Thật là đáng tiếc.”
Thị giác trong phòng phát sóng trực tiếp sẽ cố định ở nơi có nhiều người nhất. Trừ khi mua sắm thị giác đơn lẻ bằng không người xem cũng không biết tình trạng bây giờ của Giản Không. Nhưng hầu như tất cả mọi người đều cho rằng Giản Không chắc chắn sẽ chết, không có ai muốn bỏ tích phân ra để xem tình huống của Giản Không.
Trong phó bản, Kiều Vũ Tề cũng rất lo lắng. Cậu ấy biết rõ Chu Đạt là kẻ khó đối phó, nhưng không còn lựa chọn nào khác. Giản Không đã cứu cậu ấy rất nhiều lần, cậu ấy không thể lấy bỏ mặc Giản Không lúc này.
Ngoài dự đoán, vậy mà Lâm Chiêu lại muốn ở lại tiếp tục điều tra.
“Cô muốn ở lại đây một mình sao?” Kiều Vũ Tề rất kinh ngạc, nhưng lúc này thái độ của Lâm Chiêu lại rất kiên quyết.
“Không phải anh nói Quỷ Không Tỷ xuất hiện là có điều kiện, đúng không? Nếu chúng ta chạm vào một thứ liên quan đến cô ta, cô ta mới hiện ra. Lần này, cô ta tìm đến Giản Không trước, chứng tỏ anh ấy chắc chắn đã chạm phải vật đó. Vậy thứ đó hẳn vẫn ở trong phòng giặt. Nếu tôi tìm được, cô ta sẽ buộc phải rời khỏi Giản Không và xuất hiện ở nơi khác!”
“Đúng là như vậy, nhưng lỡ như giống vừa rồi……” Kiều Vũ Tề hiểu ý của Lâm Chiêu, cô ấy muốn lợi dụng quy luật xuất hiện của Quỷ Không Tỷ để dương đông kích tây. Nhưng Lâm Chiêu không có cách nào để bảo vệ bản thân, một khi Quỷ Không Tỷ tùy cơ xuất hiện trước mặt cô ấy, cô ấy có thể an toàn sao?
“Nhưng Giản Không không chờ được nữa, không phải sao?” Lâm Chiêu đỏ mắt, nhớ lại sự kiên nhẫn và dịu dàng của Giản Không khi giải đáp thắc mắc cho cô ấy, hay lúc cậu đưa tay áo cho cô ấy nắm lấy.
Trước kia, cha mẹ yêu thương cô ấy, Khương Nghị trân quý cô ấy, trong mắt người ngoài, cô ấy là công chúa nhỏ được mọi người yêu thương, nhưng sau lưng, bọn họ đều mắng cô ấy là đồ vô dụng không chịu nổi sóng gió. Sau khi cha mẹ qua đời, mọi người bỏ đá xuống giếng, ngay cả Khương Nghị cũng vứt bỏ cô ấy. Chỉ có Giản Không, chủ vươn tay đón lấy cô ấy, còn dẫn theo cô ấy cố gắng bước từng bước đầu tiên ra khỏi bóng đêm.
Một chàng trai tốt bụng như thế không đáng phải chết ở nơi tăm tối này.