Lâm Chiêu nhỏ giọng nói: “Chắc tôi thật sự là người không may mắn, dù là cha mẹ, hay là Khương Nghị, Giản Không, chỉ cần tới gần tôi, đối tốt với tôi đều sẽ gặp xui xẻo. Cố tình tôi vẫn còn tồn tại.”
“Không phải như vậy!” Kiều Vũ Tề gấp gáp giải thích: “Chúng ta đi tìm Chu Đạt trước, tôi có cách thu phục anh ta!”
Lâm Chiêu mạnh tay lau mắt, nói: "Vậy là tốt rồi. Anh đi tìm Chu Đạt, tôi sẽ ở lại để tìm vật phẩm kích hoạt Quỷ Không Tỷ xuất hiện. Chỉ cần tôi tìm thấy, tôi sẽ hét lớn. Anh nghe thấy thì dùng Chu Đạt thu hút sự chú ý của Quỷ Không Tỷ. Sau đó, tôi sẽ đi tìm Giản Không!"
“Nếu……” Lâm Chiêu ngừng một chút, “Nếu Quỷ Không Tỷ tới tìm tôi trước, vậy anh không cần quan tâm đến Chu Đạt nữa, hãy đi tìm Giản Không! Tôi sẽ nghĩ cách chạy trốn!”
“Vậy cô chạy trốn thế nào?” Kiều Vũ Tề muốn phản bác, lại bị Lâm Chiêu đẩy ra khỏi phòng giặt.
“Yên tâm đi, giá trị thần quyến của tôi là 50, một nửa một nửa. Hai mươi mấy năm rồi, chắc thần cũng phải chiếu cố tôi một lần chứ.”
Lâm Chiêu đã nói đến mức này, Kiều Vũ Tề chỉ đành gật đầu, nhẫn tâm ra khỏi phòng giặt. Cậu ấy biết, kế hoạch của Lâm Chiêu là cách tốt nhất để giải quyết tình thế hiện tại và cứu được Giản Không. Thay vì lãng phí thời gian do dự, chi bằng nghĩ cách khống chế Chu Đạt, bắt gã ta tuân theo an bài.
Chỉ cần Chu Đạt chịu rời khỏi khoang hạng nhất, Giản Không và Lâm Chiêu sẽ được an toàn. Dù Lâm Chiêu có không may thật, Quỷ Không Tỷ xuất hiện trước mặt cô ấy, chỉ cần Chu Đạt rời khỏi khoang hạng nhất cũng có thể tranh thủ thêm chút thời gian cho cô ấy.
Kiều Vũ Tề lặng lẽ bước tới cửa, suy tính cách khống chế Chu Đạt, gã ta đang dựa vào ghế nghỉ ngơi trong khoang hạng nhất.
Trong phòng giặt, Lâm Chiêu ở lại một mình, vẫn không ngừng run rẩy. Không gian yên tĩnh phóng đại nỗi sợ hãi của cô ấy đến mức vô hạn. Thậm chí tiếng tim đập của mình cũng khiến cô ấy hoảng loạn.
Nhưng dù vậy, cô ấy vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, nỗ lực tìm kiếm vật phẩm quan trọng có liên quan đến Quỷ Không Tỷ trong thời gian nhanh nhất.
Cô nhắm mắt lại, hồi tưởng lại những hành động của Giản Không từ khi họ bước vào đây. Cô ấy tin chắc rằng Giản Không đã chạm vào vật phẩm nào đó mới khiến cho Quỷ Không Tỷ xuất hiện.
Lúc đó, cả ba người cùng tiến vào phòng giặt. Kiều Vũ Tề đi đến góc trong cùng, cô ấy đứng ở khu phơi đồ, còn Giản Không ở khu vực giặt đồ gần cửa.
Lâm Chiêu bước đến chỗ hàng máy giặt, cẩn thận mở từng nắp máy.
Trống không, trống không, vẫn là trống không.
Sau đó là hàng chai lọ bên cạnh máy giặt. Cô ấy cầm từng cái chai lên, sau đó đổ hết chất lỏng trong đó ra ngoài.
Chất lỏng lạnh băng đổ xuống đất, có một ít bắn tới cẳng chân cô ấy. Mùi của dung dịch amoniac lan tỏa trong không khí, ngửi kỹ một chút còn có mùi của thuốc khử trùng. Giống như mùi hương mà bọn họ ngửi thấy trên người của Quỷ Không Tỷ.
Tay Lâm Chiêu vẫn luôn run rẩy, cho đến khi cô ấy cầm lấy cái chai cuối cùng, cảm thấy trọng lượng khác hẳn những chai trước, cô ấy ngừng thở trong giây lát.
Cô ấy dùng sức mở nhiều lần mới mở được nắp chai.
Lại hít sâu một hơi, Lâm Chiêu lấy hết can đảm nhìn vào trong chai. Đầu tiên là một mũi formalin gây mũi, sau đó thứ đang trôi nổi trong chất lỏng —— một khối gan người.
Tìm được rồi! Chắc đây là thứ mà Giản Không đã kích phát Quỷ Không tỷ xuất hiện. Lâm Chiêu nhìn chằm chằm cái chai rất lâu, bàn tay còn lại nắm chặt mảnh vải trên tay áo Giản Không lúc trước bị xé trong lúc lôi kéo.
“Chắc chắn có thể, chắc chắn thần sẽ phù hộ mình!” Lâm Chiêu nhỏ giọng an ủi bản thân. Sau đó, cô ấy nhắm mắt lại, cố gắng hết sức hét lên một tiếng thật to, sau đó đút tay vào trong chai.
Kiều Vũ Tề đang đứng trước cửa khoang hạng nhất nghe thấy tiếng thét chói tai của Lâm Chiêu, lập tức vọt vào khoang hạng nhất, đi thẳng về phía Chu Đạt.
Cửa khoang hạng nhất mở rộng, hành lang tối tăm âm u. Ở phía trong cùng, một đôi mắt tràn đầy ác ý từ từ xuất hiện, giống như còn đang phân vân nên gϊếŧ ai trước.