Trong phòng phát sóng trực tiếp, những tiếng đạn vang lên không ngừng. “Ngọa tào!”
Trong phó bản, hình bóng của Quỷ Không Tỷ từ từ hiện ra bên cạnh Giản Không. Đôi mắt đầy ác ý của cô ta như đang đánh giá, cân nhắc nên dùng cách nào để lấy mạng cậu. Lâm Chiêu run rẩy cả người, không dám hét lên, cũng không dám hành động lỗ mãng, chỉ sợ một cử động sai lầm sẽ khiến Giản Không gặp nguy hiểm.
Kiều Vũ Tề đang tìm kiếm trong đống quần áo gần đó cũng lập tức ngừng tay.
“Giản Không, đừng lộn xộn.” Kiều Vũ Tề cố giữ bình tĩnh, nhanh chóng suy nghĩ cách giải cứu Giản Không ra khỏi đó.
Căn phòng giặt đồ im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Những giọt mồ hôi trượt xuống theo gương mặt Kiều Vũ Tề. Lâm Chiêu run rẩy, tay bấu chặt lấy ống tay áo Giản Không không buông.
Dường như Quỷ Không Tỷ rất hài lòng với sự căng thẳng của bọn họ. Cô ta nhếch môi, miệng khe khẽ ngân nga một bài hát đứt quãng, nghe như một khúc dân ca Giang Nam. Nhưng đôi tay cô ta lại không thân thiện chút nào, móng tay sắc nhọn đâm sâu vào lòng bàn tay Giản Không. Làn da trắng mịn của cậu lập tức chuyển sang màu xanh tím.
Trước mặt Kiều Vũ Tề và Lâm Chiêu, Quỷ Không Tỷ nắm chặt cánh tay Giản Không, từng bước kéo cậu ra khỏi phòng giặt.
“Mỗi người đều có bí mật. Những kẻ xấu xa luôn đeo mặt nạ.” Giọng hát của Quỷ Không Tỷ trở nên rõ ràng hơn. Cánh tay khác của cô ta cũng nắm lấy tay Giản Không để lại một vết máu dài.
“Đừng hy vọng có ai cứu được mày. Tất cả bọn họ đều chỉ muốn mày... Ha ha ha ha ha!”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.” Quỷ Không tỷ cười điên cuồng, cánh tay nắm lấy Giản Không cũng càng ngày càng mạnh, Lâm Chiêu và Kiều Vũ Tề cũng bị cô ta lôi ra ngoài.
Trán Kiều Vũ Tề hiện đầy gân xanh.
Trừ Chu Đạt ra, Giản Không năm lần bảy lượt chọc phá tròng mắt của Quỷ Không Tỷ tuyệt đối là người có giá trị thù hận cao nhất. Chỉ số thông minh của con quỷ này rất cao, nếu như cô ta muốn nhốt Giản Không lại từ từ tra tấn, sau khi gϊếŧ chết Chu Đạt rồi lại gϊếŧ cậu, Giản Không nhất định sẽ sống không bằng chết!
“Không được đi!” Lâm Chiêu bật khóc, cánh tay cố gắng nắm lấy tay Giản Không không buông. Kiều Vũ Tề cũng lao tới cố gắng nắm lấy cậu. Nhưng sức mạnh của Quỷ Không Tỷ quá lớn.
“Xẹt xẹt ——” Ống tay áo Giản Không bị xé rách, Lâm Chiêu cũng ngã ngồi dưới đất.
“Mau thả cậu ấy ra!” Kiều Vũ Tề cũng liều mạng, cậu ấy vươn tay cầm lấy cây lau sàn bên cạnh đánh về phía Quỷ Không Tỷ. Lại bị đẩy một cái.
“Ầm” một tiếng, cánh cửa phòng giặt đóng lại. Chờ khi Kiều Vũ Tề và Lâm Chiêu mở cửa ra, ngoài cửa đã không còn hình bóng của Giản Không.
Trên màn hình điện tử ở trước khoang hạng nhất hiện lên thời gian: 3 giờ chiều.
Ánh đèn trong hành lang đều tối om do sự xuất hiện của Quỷ Không Tỷ. Trong không gian tối đen như mực, cô ta không nhanh không chậm kéo Giản Không về phía trước.
Giản Không không hề giãy giụa, ngược lại còn đưa tay còn lại sờ vào vách tường như đang xác định lộ trình.
Độ ấm trong không khí ngày càng lạnh, “Kẽo kẹt”, là tiếng mở cửa. Quỷ Không tỷ kéo cậu vào một căn phòng xa lạ.
Giản Không bước vào, quan sát xung quanh. Theo vị trí, đây có lẽ là phòng nghỉ của công nhân mà Kiều Vũ Tề đã nhắc tới. Nhưng cách bài trí lại mang đến cảm giác bất an.
Bên phải là dãy tủ lớn, mỗi tủ có ba ngăn kéo lớn đủ dài để chứa một người. Bên trái là các giá đựng lọ chai được xếp ngay ngắn, trên đó dường như có ký hiệu gì đó, Giản Không cố gắng nhìn rõ.
Không khí lại lạnh đi vài độ. Hơi thở Giản Không phả ra thành từng làn khói trắng.
Tiếng cảnh báo gấp gáp của hệ thống vang lên trong đầu cậu: Đề nghị người chơi không ở riêng với lệ quỷ trong thời gian quá dài!
Giản Không bất ngờ quay đầu nhìn Quỷ Không Tỷ, cô ta vẫn nắm chặt tay cậu. Mặt cậu hơi đỏ lên: “Nam nữ khác biệt, chúng ta nên giữ khoảng cách, đúng không?”
Quỷ Không Tỷ nhìn cậu đầy oán hận, siết chặt tay hơn.
Hệ thống: Dựa theo phản ứng của người bình thường, bây giờ cậu nên sợ hãi.
Giản Không dùng một bàn tay khác che kín đôi mắt, phát ra một tiếng “A” vô hồn.
Hệ thống:……
Quỷ Không Tỷ:……
Giản Không vỗ vỗ bả vai cô ta: “Tôi diễn xong rồi, cô mau thả tôi ra đi.”