Trong phòng phát sóng trực tiếp, hàng loạt bình luận sôi nổi xuất hiện:
“Khương dật? Người của Thiên Cơ Xã? Tôi nhớ hình như trong trò chơi anh ta có vợ thì phải!”
“Đúng vậy, tôi nghe nói vợ của Khương Dật là người mà anh ta mang từ thế giới thực vào trò chơi. Hai người gắn kết chặt chẽ, giá trị thần quyến cao đến mức đáng sợ. Nếu lỡ tham gia chung phó bản với họ, chắc chắn sẽ ăn cẩu lương cả ngày.”
“Ngọa tào, cô gái này có khả năng bị lừa rồi. Trong loại trò chơi này, nếu không có bản lĩnh hoặc may mắn, chỉ có con đường chết!”
Phó bản, Chu Đạt cũng là người của Thiên Cơ Xã đã nhận ra Lâm Chiêu. Thật trùng hợp, gã ta và Lâm Chiêu đến từ cùng một thế giới, Khương Dật là người dẫn dắt gã.
Chu Đạt biết từ trước rằng Khương Dật có một vị hôn thê ngu ngốc, lắm tiền. Giờ gặp tận mặt, gã ta mới thấy người phụ nữ này ngây thơ đến mức nào. Cô ấy sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình chỉ để Khương Dật có một cuộc đời suôn sẻ. Không lạ gì khi anh ta đưa cô ấy vào trò chơi này.
Nếu cô ấy sống sót trở ra, Khương Dật sẽ hưởng lợi lớn từ giá trị thần quyến. Nếu cô ấy chết trong phó bản, Khương Dật cũng bớt đi một rắc rối lớn trong thế giới thực.
Đáng tiếc, số Lâm Chiêu không tốt, lại vào chung một phó bản với gã ta. Chu Đạt thầm nghĩ, nếu đã cùng xuất hiện trong một phó bản, chi bằng giúp Khương Dật dứt khoát nhổ cỏ tận gốc.
Ngoài cửa sổ, mặt trời ngày càng lên cao, hai giờ chiều là thời gian nóng nhất trong ngày. Nhưng chẳng ai kéo rèm để che nắng.
Ngoài cửa khoang hạng nhất, bóng dáng của Quỷ Không Tỷ dần biến mất vào không khí.
Kiều Vũ Tề mở cửa, cẩn thận quan sát hành lang vắng lặng:
"Cô ta đã đi rồi. Chúng ta nên tận dụng cơ hội để tìm manh mối mới."
Giản Không không nói gì, nhưng Lâm Chiêu lại lo lắng nhìn về phía Chu Đạt. Cô ấy vẫn còn nhớ rõ lúc trước, khi Quỷ Không Tỷ truy đuổi Kiều Vũ Tề và Giản Không, Chu Đạt đã chặn đường, cố tình để họ bị gϊếŧ. Nhưng Kiều Vũ Tề lại không lo lắng: “Bây giờ anh ta không dám ra ngoài, Quỷ Không Tỷ đã xem anh ta là mục tiêu, nếu anh ta rời khỏi khoang hạng nhất, chắc chắn sẽ chết sớm hơn cả chúng ta.”
Nói rồi, Kiều Vũ Tề dẫn đầu rời khỏi khoang. Giản Không chậm rãi đi theo sau, trông không giống đang đi vào nguy hiểm mà như kết bạn dạo chơi.
Lâm Chiêu lấy hết dũng khí: "Tôi cũng muốn đi cùng! Không thể cứ liên lụy mọi người mãi được."
Kiều Vũ Tề bất ngờ nhìn cô ấy, sau đó gật đầu đồng ý:
"Cũng được. Nếu sợ, cô cứ đi phía sau chúng tôi. Chúng tôi sẽ không bỏ lại cô đâu."
Giản Không cũng thân thiện đưa tay ra, ra hiệu rằng Lâm Chiêu có thể nắm lấy tay áo cậu.
Lâm Chiêu rụt rè nắm lấy, cảm giác căng thẳng trong lòng cuối cùng cũng dịu bớt.
"Phán Phán, em cứ ở lại đây, đừng đi đâu cả." Kiều Vũ Tề dặn dò. Sau đó, ba người rời khỏi khoang hạng nhất.
Bầu không khí ấm áp trong khoang nhanh chóng nhường chỗ cho sự lạnh lẽo bên ngoài. Dù là ban ngày, hành lang tối tăm chẳng khác gì chạng vạng.
Mọi thứ vẫn giống như lúc Kiều Vũ Tề tìm kiếm. Nhưng lúc này, cánh cửa phòng bếp đóng chặt, cũng không thể mở ra. Mà cánh cửa phòng giặt đồ lại mở ra như đang chào đón bọn họ.
“Xem ra manh mối đang ở bên trong.” Kiều Vũ Tề dẫn theo Giản Không và Lâm Chiêu đi đến cửa phòng giặt.
Không gian nhỏ hẹp, chỉ có một dãy máy giặt ở phía trước, một chiếc bàn dài ở giữa, và một phòng phơi đồ nhỏ ở phía sau. Trên thanh phơi còn treo vài bộ đồng phục trắng.
“Chúng ta vào xem!” Thấy không có gì nguy hiểm, Kiều Vũ Tề đề nghị mọi người tách ra tìm kiếm manh mối.
Giản Không không có đi vào mà bước đến mở cửa máy giặt. Cậu ghé sát vào ngửi, sau đó mở nắp từng cái chai được sắp xếp thành một hàng ở bên cạnh.
Lâm Chiêu mới đi vào một chút đã sợ hãi đến run rẩy cả người.
Bầu không khí trong phòng phơi đồ rất kỳ lạ. Không biết có phải do cửa sổ được làm từ chất liệu đặc biệt hay không, ánh nắng chiều gay gắt xuyên qua lớp cửa kính trở nên rất ảm đạm.
Mà những bộ quần áo đang treo trên thanh phơi cũng rất kỳ lạ. Bình thường phơi quần áo đều kẹp ở cổ áo, hoặc là treo lên dây. Nhưng những bộ quần áo này lại bị phơi ngược. Ống tay áo dài rũ xuống, giống như thi thể bị treo ngược lên thanh phơi đồ. Dường như dưới cổ áo có dấu một gương mặt quỷ đáng sợ.
Lâm Chiêu nuốt nuốt nước miếng, muốn đi ra ngoài.
“Làm sao vậy?” Giản Không đứng dậy đi đến bên cạnh cô ấy.
“Những bộ quần áo đó thật kì lạ…”
Chưa dứt lời, sắc mặt cô ấy đột nhiên tái nhợt. Cô ấy thấy một bàn tay thâm tím đầy thi đốm từ trong bóng tối vươn ra, chộp lấy tay Giản Không.