NPC Bị Tôi Chọc Tức Đến Rớt Cả Đầu

Thế giới 1 - Chương 15: Chuyến Bay Thất Lạc 15

Giản Không chỉ về phía cửa khoang hạng nhất, trên đó còn in hình mặt của Chân Không Tỷ.

Kiều Vũ Tề lập tức nhận ra điều bất thường:

“Nếu Chân Không Tỷ bị đâm chết, sẽ không thể chảy nhiều máu như vậy. Máu sau khi rời cơ thể sẽ khô lại rất nhanh. Rõ ràng, máu đó không phải của Chân Không Tỷ mà là của Quỷ Không Tỷ!”

Giản Không gật đầu, đưa chiếc ly giấy đựng tròng mắt cho Kiều Vũ Tề. Tròng mắt ngâm trong máu vẫn căng tròn, mịn màng. Giản Không bóp nhẹ, cảm giác rất mềm mại:

“Không có dấu hiệu bài xích, chắc chắn chúng thuộc về cùng một người!”

Trong phòng phát sóng trực tiếp, dòng bình luận liên tục hiện lên, đầy sợ hãi và kinh ngạc:

“Ngọa tào ngọa tào, đúng là quá mạnh! Đợt người mới này quá thông minh, trước kia căn bản không có ai đi để ý Chân Không Tủ chết thế nào. Phó bản này mở ra nhiều lần như vậy mà mọi người vẫn cho rằng Quỷ Không Tỷ gϊếŧ người ngẫu nhiên!”

“Nhưng các người không thấy lạ sao? Điều kiện để Quỷ Không Tỷ gϊếŧ người được coi là trọng tâm của phó bản này, nhưng độ khai phá chỉ tăng có 5%?”

“Không biết nữa, phó bản này quá khó! Chỉ tiếc cho Giản Không và Kiều Vũ Tề, nếu hai người có thể sống sót, họ chắc chắn sẽ trở thành đại lão!”

“Chưa chắc đâu, từ đầu đến giờ Chu Đạt luôn bị bọn họ đè ép. Nếu gã có thể lật ngược tình thế thì sao!”

Trong phòng phát sóng, cuộc tranh luận sôi nổi không dứt.

Phó bản, Kiều Vũ Tề đang suy nghĩ cách tìm thêm manh mối: “Máu, đôi mắt, thận trong tủ lạnh, chẳng lẽ những thứ có thể tăng độ khai phá đều liên quan đến cơ thể người? Lúc nãy vẫn chưa xem trong phòng nghỉ và phòng giặt đồ, tôi nghĩ ở đó chắc chắn có manh mối khác.”

Giản Không chỉ vào cánh cửa phía sau khoang hạng nhất. Trong khe cửa, ánh mắt oán độc cứ lặng lẽ quan sát họ, hầu hết thời gian tập trung vào Chu Đạt, nhưng mọi người đều hiểu rằng, nếu có cơ hội, Quỷ Không Tỷ sẽ không do dự gϊếŧ chết tất cả bọn họ.

“Chờ cô ta đi trước đi.” Kiều Vũ Tề đành tạm thời kìm nén.

Giản Không ngồi trở lại chỗ mình, uể oải duỗi người. Thấy vậy, Kiều Vũ Tề nghĩ rằng cậu mệt mỏi, liền lấy chiếc chăn lông mềm phủ lên người cậu.

Tấm chăn lông xù xù gần như che kín Giản Không, chỉ lộ ra phần mũi trở lên. Đôi tai của cậu ẩn hiện trong mái tóc đen nhánh.

Trừ những lúc ngẫu nhiên không đàng hoàng, lúc Giản Không yên tĩnh thì rất giống em trai nhà bên. Nhưng một khi cử động, lại làm người ta khó nắm bắt. Giống như đôi mắt cậu vậy. Tuy không nhìn thấy rõ, nhưng đôi mắt lại không đờ đẫn mà rất sáng trong, luôn nhìn thẳng vào người cần nhìn.

Lâm Chiêu cảm thấy Giản Không là một người rất kỳ lạ. Nhìn qua cậu rất yếu ớt, nhưng lại thông minh hơn bất cứ ai. Điều này làm Lâm Chiêu rất hâm mộ.

Nếu cô ấy có được năng lực như Giản Không, người kia sẽ không bỏ rơi cô ấy. Nghĩ đến đây, mắt Lâm Chiêu đỏ hoe. Cô ấy hít sâu để kìm nén cảm xúc.

Bỗng có người kéo góc áo cô ấy. Lâm Chiêu quay lại, thấy Giản Không ôm chăn ngồi xuống bên cạnh cô ấy.

“Nói chuyện một lát không?” Giản Không lắc lắc cuốn vở nhỏ trong tay, trên mặt cười rất vui vẻ.

“Được, nói cái gì đây?” Từ khi bước vào khoa bản, tâm trạng cô ấy luôn căng thẳng. Cuối cùng cũng có thể thả lỏng, Lâm Chiêu cũng rất muốn nói chuyện.

Giản Không nghĩ một chút: “Nói về việc sao cô lại vào trò chơi, cô ước nguyện cái gì vậy ~”

Cậu thuận tay kéo cả Kiều Vũ Tề và Phán Phán bên cạnh, không biết Giản Không lấy từ đâu ra một bịch hạt dưa chia cho hai người họ. Hoàn toàn không xem mình là người ngoài, quang minh chính đại nghe chuyện của Lâm Chiêu.

Kiều Vũ đột nhiên thấy cảnh này rất quen thuộc, giống như khi cậu ấy mới gặp Giản Không lúc ở đại sảnh.

Lâm Chiêu bật cười. Sau một hồi suy nghĩ, cô ấy chậm rãi nói: “Tôi lén theo vị hôn phu cũ vào đây. Ước nguyện của tôi là hy vọng anh ấy có thể sống hạnh phúc.”

“Quả nhiên là vậy.” Kiều Vũ Tề gật đầu, Lâm Chiêu quá nhát gan, nhìn qua đã biết là một cô gái chưa từng sống cực khổ. Mà muốn vào trò chơi này phải thỏa mãn hai điều kiện.

Một là vai chính được thần chiếu cố, được ý chí của Chủ Thần đưa vào. Một cách khác là được người chơi lâu năm kéo vào. Nhưng nếu vào bằng cách này, cần phải có ước nguyện và tình cảm vô cùng cực đoan, nếu không sẽ bị trò chơi chia rẽ.

Cho nên, Lâm Chiêu căn bản không thể lẻn theo vị hôn phu cũ của cô ấy vào đây.

Ánh mắt Giản Không hơi thay đổi nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.

Phán Phán: “Chị đã chia tay anh ta rồi, sao còn ước cho anh ta sống hạnh phúc?”

Lâm Chiêu gượng cười: “Bởi vì những bất hạnh của anh ấy đều do chị mang đến.”

“Anh ấy là người rất giỏi, chỉ tiếc xuất thân không tốt. Nhà tôi có tiền, nhưng sau khi đính hôn, anh ấy luôn bị người ta chế giễu. Đi ra ngoài xã giao cũng không dám ngẩng đầu. Sau đó cha mẹ tôi đột ngột qua đời, để lại khoản nợ lớn suýt làm liên lụy đến công ty của anh ấy.”

“Công ty đó là tâm huyết cả đời anh ấy. Không còn cách nào khác, anh ấy phải chia tay tôi. Anh ấy nói yêu tôi, nhưng phía sau còn cả gia đình. Trước đây, để anh ấy học đại học, ba chị gái anh ấy thậm chí chấp nhận bán mình để lấy tiền hồi môn. Anh ấy không thể vì tôi mà bỏ rơi gia đình.”

Nói đến đây, cuối cùng Lâm Chiêu cũng nhịn không được khóc ra: “Tôi rất yêu anh ấy. Tôi chỉ muốn vào đây để gặp anh ấy một lần. Chỉ cần vượt qua phó bản này, tôi sẽ trả hết những gì đã nợ anh ấy. Sau đó, tôi sẽ về làm việc, trả nợ và chuộc lại căn nhà của cha mẹ. Nơi này… tôi không bao giờ muốn đến lần nữa.”

“Cha mẹ cô qua đời ngoài ý muốn sao?” Kiều Vũ Tề bắt được trọng điểm.

“Ừ, tài xế xe tải đâm cha mẹ tôi bỗng nhiên phát điên...” Nhắc đến cha mẹ, giọng Lâm Chiêu nghẹn lại, không thể nói tiếp.

Giản Không nhìn cô đầy ẩn ý: “Vị hôn phu của cô tên là gì?”

Lâm Chiêu ngập ngừng đáp:

“Chắc cậu không quen đâu, anh ấy tên là Khương Dật.”