“Là ai đã khai phá cốt truyện vậy? Khai phá khi nào?” Làn đạn lập tức hiện lên rất nhiều bình luận thắc mắc.
Nhưng mấy người trong phó bản cũng rất bất ngờ khi nghe thông báo này.
Phán Phán còn quá nhỏ, bỏ qua cái tên Chu Đạt mất não kia. Kiều Vũ Tề quan sát đoạn ghi chép của Giản Không rồi suy tư điều gì đó. Ngược lại, Lâm Chiêu lại lấy hết can đảm tiến đến gần Giản Không.
“Thật ra…Thật ra tôi rất ngốc, rất nhát gan. Tôi nghe không hiểu anh đang nói gì nhưng tôi biết độ khai phá cốt truyện phải đạt 100% mới được thông quan. Có thể làm phiền anh giải thích lại cho tôi không?”
Giản Không quay đầu nhìn cô ấy. Bấy giờ trông Chu Đạt và Kiều Vũ Tề đều rất tả tơi. Chỉ có Giản Không vẫn như lúc mới vào phó bản. Ngay cả cái ly giấy cậu cầm trên tay cũng rất sạch sẽ. Thái độ của cậu với Lâm Chiêu cũng rất bình thường, không có thành kiến gì với cô ấy. Nhưng chính điều đó lại khiến Lâm Chiêu càng thêm xấu hổ.
Lâm Chiêu cúi đầu, nhỏ giọng nói một câu: “Thật xin lỗi.”
Thực ra, từ khi phó bản bắt đầu, cô ấy đã biết Chu Đạt luôn nhắm vào Giản Không và Kiều Vũ Tề. Nhưng vì quá sợ hãi, cô ấy chỉ muốn dựa vào người mạnh nhất để sống sót. Bây giờ, khi Giản Không chiếm ưu thế, cô ấy lập tức thay đổi thái độ, giống như một ngọn cỏ nghiêng theo chiều gió.
Vừa hèn hạ vừa đáng khinh.
Trong lòng cô ấy luôn tự an ủi rằng mình không sai, cô ấy chỉ muốn sống tiếp. Nhưng khi nhìn vào mắt Giản Không, cô ấy lại thấy hổ thẹn vô cùng.
Giản Không xua xua tay, ra hiệu cho cô ấy nhìn vở của mình.
“Cô cảm thấy quy luật gϊếŧ người của Quỷ Không Tỷ là gì?”
Lâm Chiêu lắc đầu, vẫn mờ mịt như cũ. Kiều Vũ Tề lại nói thêm một câu: “Có lẽ là tiếp xúc với đồ vật của Quỷ Không Tỷ và nhìn thẳng vào cô ta.”
Kiều Vũ Tề cố gắng xâu chuỗi những tin tức tìm được.
“Tuy không biết Chân Không Tỷ chết thế nào, nhưng dựa vào những manh mối đã tìm được. Đầu tiên, tôi và Giản Không đã tiếp xúc với những đồ vật liên quan đến Quỷ Không Tỷ.”
“Tôi thấy được thận người cô ta giấu trong tủ lạnh, còn Giản Không thấy được tròng mắt của Quỷ Không Tỷ. Dựa theo thời gian, Giản Không tiếp xúc với đồ vật của Quỷ Không Tỷ sớm hơn tôi.”
“Nhưng mà Quỷ Không Tỷ cũng không lựa chọn theo dõi Giản Không, mà là theo dõi tôi. Bởi vì tôi đã gặp phải Quỷ Không Tỷ trong phòng bếp. Mà Giản Không chỉ chạm vào tròng mắt trong phòng vệ sinh mà thôi.”
“Chỗ duy nhất tôi thấy khó hiểu là điều kiện để Quỷ Không Tỷ xuất hiện. Lúc tôi toa ăn cửa phòng bếp vẫn đang đóng, nhưng khi tôi trở về cửa phòng bếp đã mở ra.”
Giản Không nhìn về phía Lâm Chiêu.
Lâm Chiêu nuốt nuốt nước miếng: “Tôi vừa vào phòng vệ sinh đã thấy có gì đó dưới lỗ thoát nước ở bồn tắm nên bỏ chạy.”
Giản Không lập tức giơ quyển vở nhỏ lên.
“Sau đó tôi đi vào và đối mặt với nó ngay!”
Kiều Vũ Tề lập tức hiểu ra: “Nói cách khác, khi có người tiếp xúc với đồ vật liên quan đến Quỷ Không Tỷ, Quỷ Không Tỷ sẽ xuất hiện, nhưng vị trí là ngẫu nhiên, Ai nhìn thấy cô ta đầu tiên sẽ bị ưu tiên nhắm đến.”
“Sau đó Chu Đạt đâm thùng trình mắt của cô ta gây giá trị thù hận, cô ta đã dời mục tiêu.”
Chu Đạt không khách khí cắt ngang: “Sao mày biết cái tròng mắt đó là của cô ta?”
“Bởi vì mỗi khi tròng mắt bị thương, cô ta đều ôm mắt rêи ɾỉ đau đớn.” Nghĩ đến cái tròng mắt dưới lỗ thoát nước phòng vệ sinh, Kiều Vũ Tề đã hiểu ra vì sao khi nãy trong phòng bếp mình lại có thể chạy thoát, nhịn không được mà vỗ vỗ vai Giản Không. Nếu không có Giản Không, bây giờ bọn họ đã bỏ mạng rồi.
“Mau khen tôi đi!” Giản Không lắc lắc cuốn vở nhỏ, kiêu ngạo ngẩng cằm.
Làn đạn trong phòng phát sóng trực tiếp: “Cố ý ra vẻ dễ thương, có, có hơi đáng yêu.”
Phó bản, trên mặt Kiều Vũ Tề cũng nở nụ cười.
“Khen anh, anh giỏi nhất.”
Cậu xoa nhẹ mái tóc mềm mại của Giản Không, quay đầu tiếp tục giải thích với Lâm Chiêu.
“Cho nên dựa theo những chuyện chúng ta gặp phải. Điều kiện gϊếŧ người của Quỷ Không Tỷ có hai cái, thứ nhất, cần phải tiếp xúc với đồ vật liên quan đến cô ta. Thứ hai, phải đối diện với cô ta, hơn nữa có giá trị thù hận lớn nhất.”
“Đây chuyến bay quỷ, những thứ có thể kích phát cơ hội gϊếŧ người của Quỷ Không Tỷ nằm rải rác khắp máy bay. Chân Không Tỷ lên máy bay sớm hơn chúng ta, phát hiện tấm lót của hàng ghế đầu khoang hạng nhất có dính máu, không tìm thấy thứ để thay thế nên chỉ đành dùng dung dịch amoniac để rửa sạch.”
“Sau đó cô ta thấy Quỷ Không Tỷ, cũng trốn thoát. Thông qua con đường nào đó cô ta biết mình đã thỏa mãn hai điều kiện gϊếŧ người của Quỷ Không Tỷ. Vì giữ mạng cô ta dùng máu viết an hồn chú. Nhưng đáng tiếc, an hồn chú là giả, cho nên sau khi máy bay cất cánh, cô ta đã bị Quỷ Không Tỷ gϊếŧ chết!”
Chu Đạt tranh cãi: "Quỷ Không Tỷ còn có thể nấu cơm cho mày đấy, sao mày biết miếng lót ghế không phải do cô ta giặt?”