NPC Bị Tôi Chọc Tức Đến Rớt Cả Đầu

Thế giới 1 - Chương 13: Chuyến Bay Thất Lạc 13

Chu Đạt lại cúi sát xuống nhìn. Lần này gã ta nhìn thấy rõ ràng. Cái thứ hình tròn đó là một cái tròng mắt, khi nó nhìn thấy Chu Đạt liền điên cuồng lắc lư.

"Chết tiệt! Lại bị lừa rồi!"

Chu Đạt nhanh chóng lùi lại, nhưng đã quá muộn. Giản Không dùng tay bóp mạnh chiếc ly giấy, chất lỏng bên trong bắn lên mặt Chu Đạt, mùi tanh tưởi nồng nặc.

Chu Đạt che mặt, ngã ngồi xuống sàn. Sau đó, Giản Không vội vàng viết mấy dòng trên cuốn sổ tay rồi đưa lên trước mặt gã ta:

“Dao quá nguy hiểm, mau cất đi. Anh không thấy Quỷ Không Tỷ đang nhìn anh sao!”

Gương mặt Chu Đạt âm trầm bất định. Giản Không chỉ tay về phía khoang hạng nhất sau cánh cửa:

“Đoàn kết?”

Chu Đạt cứng họng, gã ta nhìn Quỷ Không Tỷ đang bám trên cửa nhìn chằm chằm mình, từ từ gật đầu.

Làn đạn: “Ha ha ha ha, Chu Đạt: Nén giận. ”

“Không thể không thừa nhận, chiêu họa thủy dẫn đông này thật sự quá đỉnh!”

Những người khác trên máy bay chứng kiến cảnh này, ánh mắt nhìn Giản Không lập tức thay đổi. So với Quỷ Không Tỷ, họ cảm thấy Giản Không còn đáng sợ hơn.

Đặc biệt là Kiều Vũ Tề, cuối cùng cậu ấy cũng nhận ra lúc nãy mình moi cái gì.

Cậu ấy nhớ lại cảm giác lúc Giản Không cầm tay dẫn cậu ấy móc nó ra. Dường như những dịch nhầy dính trên tay, dù rửa bao nhiêu lần vẫn không thể sạch.

Kiều Vũ Tề nhìn Giản Không với vẻ kinh hãi.

“Tôi có bệnh sạch sẽ.” Giản Không thẹn thùng cười, rồi lấy một chiếc ly giấy mới, cẩn thận đặt tròng mắt vào. Sau đó, cậu cầm vở ngồi trên ghế, vẫy tay ra hiệu Chu Đạt đến ngồi cạnh, giống như có việc muốn thảo luận với gã ta.

Chu Đạt đã tức điên, nhưng khi Giản Không xoay cái ly giấy đựng tròng mắt trong tay một chút, lập tức có một ánh mắt độc ác như muốn nhào lên xé nát gã.

Bên ngoài, con mắt còn lại của Quỷ Không Tỷ vẫn âm thầm theo dõi Chu Đạt.

Sắc mặt Chu Đạt âm u:

“Rốt cuộc mày muốn làm cái gì?”

Giản Không mỉm cười: “Nói chuyện của anh đi?”

Lâm Chiêu ngạc nhiên: “Không phải lúc giới thiệu bản thân anh ta đã nói rồi sao?”

Kiều Vũ Tề cũng phản ứng lại:

“Anh ta vẫn còn giấu giếm, anh ta nói hãng hàng không JS chuyên phục vụ người có tiền, chỉ cần là người có tiền, sao có thể chưa từng lên máy bay, còn cần phải rất thăm trúng thưởng? Từ đầu đến cuối, anh ta luôn nói dối. Nhưng giờ thì anh ta không thể không nói, Quỷ Không Tỷ đã theo dõi anh ta. Dù có gϊếŧ chúng ta, anh ta cũng không thể thoát khỏi phó bản này an toàn."

Kiều Vũ Tề lạnh lùng nhìn Chu Đạt: "Quy luật của phó bản này là: Ai bị Quỷ Không Tỷ chọn, chắc chắn sẽ chết. Có đúng không người chơi lâu năm?"

Chu Đạt bị vạch trần trước mặt mọi người, hơn nữa trong lòng cũng lo lắng và sợ hãi. Cuối cùng, gã ta kể ra sự thật.

Thì ra gã ta đến đây cũng không phải vì không phục như gã nói mà là do muốn điều tra vụ án mười năm trước.

“Cha nhân vật của tao cũng là một trong những người mất tích trên máy bay. Ngày thứ 2 sau khi máy bay mất tích, tao đã nhận được một tin nhắn rất mơ hồ do cha gửi. Trong đó phần lớn là tiếng kêu gào thảm thiết, chỉ có một câu nói: Buổi tối không được ra ngoài. Chỉ vì một câu này mà hãng hàng không JS bồi thường cho nhà tao gấp 10 lần nhà người khác.”

“Sau đó tao đi tra tư liệu, quỷ đúng là có thể gϊếŧ người, nhưng cũng có hạn chế.”

Kiều Vũ Tề suy nghĩ: “Máy bay cất cánh lúc 4 giờ sáng, tiếp viên hàng không chết lúc 5 giờ. Sau 6 giờ là trời sáng, Quỷ Không Tỷ đuổi theo chúng ta nhưng không ra tay. Điều đó chứng tỏ ban ngày, quỷ không thể ra tay với những người ở khoang hạng nhất.”

“Hiểu rồi, ban ngày và khoang hạng nhất đều là thời gian an toàn.”

Giản Không gật gật đầu, cho Kiều Vũ Tề một like.

Thông báo hệ thống vang lên: "Chúc mừng người chơi tìm thấy thời gian an toàn. Hãy tận dụng hợp lý và không ngừng cố gắng!"

Làn đạn phát ra từng câu đầy kinh ngạc: “Thì ra phó bản này cũng có thời gian an toàn. Bảo sao mấy người nhát gan trốn trong khoang hạng nhất sẽ sống lâu hơn.”

Trong trò chơi, Kiều Vũ Tề và Giản Không lại cúi đầu cùng phân tích cốt truyện.

“Tròng mắt trong bồn tắm, thận trong tủ lạnh. Mấy thứ này, vốn đã ở trên máy bay hay là sau khi bị quỷ gϊếŧ, mới xuất hiện trên máy bay?”

“Thi thể của Chân Không Tỷ ( tiếp viên hàng không xuất hiện sau Quỷ Không Tỷ ) cũng không thấy đâu, thứ xuất hiện trong kẹt cửa chỉ có một đôi mắt, không thể xác định được cách chết của cô ta.”

Kiều Vũ Tề lẩm bẩm suy nghĩ hồi lâu, rồi nhận ra Giản Không không trả lời mình mà đang ngồi xổm bên cạnh vũng máu của Chân Không Tỷ, đang đút cho con mắt hút máu.

“Đây không phải là quá kinh khủng sao……” Kiều Vũ Tề cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Giản Không chỉ miếng lót ghế bên cạnh.

“Muốn tôi ngửi sao?” Kiều Vũ Tề cẩn thận ngửi thử, trên đó có mùi của nước sát trùng.

“Trên người Quỷ Không Tỷ cũng có mùi này.”

Giản Không cười rồi viết xuống một hàng chữ trên tờ giấy, “Dung dịch amoniac, có thể dùng để rửa sạch máu.”

“Chỉ có miếng lót ghế của hàng ghế trước đã được ngâm qua dung dịch amoniac. Trước khi máy bay cất cánh Chân Không Tỷ đã vệ sinh hàng ghế dính máu, sau đó cô ta gặp phải Quỷ Không Tỷ, trở về dùng máu viết an hồn chú. Sau đó nữa, Chân Không Tỷ đã chết, máu của cô ta chảy lâu như vậy mà vẫn chưa khô.”

“Anh muốn nói gì?”

Giản Không mỉm cười, “Buổi tối nhất định đừng rời khỏi khoang hạng nhất. Thật sự sẽ chết đó.”

Mọi người không khỏi rùng mình, cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Hệ thống lại vang lên: “Giải thích được nguyên nhân cái chết của Chân Không Tỷ, độ hoàn thành cốt truyện hiện tại là 25%.”