Phòng phát trực tiếp tràn ngập những bình luận sôi nổi.
“Đúng là chỗ này! Nếu bị Quỷ Không tỷ bắt được thì cậu ta chết chắc rồi!”
“Chu Đạt sẽ không để cậu ta sống sót!”
Phó bản, Kiều Vũ Tề chỉ còn cách cửa khoang gần 1 mét, Quỷ Không Tỷ đang đuổi sát theo sau.
Chu Đạt cười rất khoái trá.
"Gϊếŧ thằng mù kia không được, vậy thì tao bắt mày tế trời trước!"
Gã ta giơ con dao găm đâm về phía Kiều Vũ Tề, đồng thời, tay của Quỷ Không Tỷ cũng chạm vào cổ Kiều Vũ Tề.
Cảm giác lạnh lẽo bao trùm toàn thân, trái tim Kiều Vũ Tề đập mạnh đến muốn rơi ra ngoài. Cậu ấy tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Đúng lúc này, cánh cửa bên cạnh phòng WC đột nhiên mở ra, một bàn tay duỗi ra kéo cậu ấy vào trong.
“Ầm!” Cửa phòng WC đóng lại, bầu không khí vốn đang náo nhiệt lập tức yên tĩnh.
Quỷ Không Ttỷ bị nhốt bên ngoài, tức giận đến cực điểm. Tiếng móng tay cào cửa vang lên liên tục làm cho người ta cảm thấy khó thở. Ánh đèn trong nhà vệ sinh cũng đột nhiên tắt ngúm.
Tạm thời an toàn rồi.
Trong bóng đêm, Kiều Vũ Tề kiệt sức dựa vào Giản Không, thậm chí còn không dám thở mạnh.
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa cuối cùng cũng im lặng. Bây giờ Kiều Vũ Tề mới thở ra một hơi.
Giản Không đỡ cậu ấy đứng thẳng dậy, Kiều Vũ Tề ổn định cơ thể, chợt nhận ra điều gì đó, liền cảm thán:
“Anh cũng khỏe thật.”
Giản Không mím môi, hơi đỏ mặt. Cậu lập tức chuyển chủ đề: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Kiều Vũ Tề kể lại mọi chuyện một cách ngắn gọn. Giản Không ngồi cạnh bồn tắm lắng nghe, nghe đến đoạn Quỷ Không Tỷ che mắt, cậu vẫn rất bình tĩnh đè nút bịt cống xuống.
Kiều Vũ Tề vẫn đang tập trung cùng Giản Không phân tích tình hình hiện tại.
“Không biết Quỷ Không Tỷ còn đứng ngoài cửa không?” Cậu ấy do dự: “E là bây giờ chúng ta không ra ngoài được rồi.”
Trong bóng tối, Giản Không không thể nói chuyện, vì vậy cũng không cách nào giao tiếp với Kiều Vũ Tề. Cậu suy nghĩ một lúc rồi kéo Kiều Vũ Tề ngồi xuống bên cạnh bồn tắm.
Sau đó Giản Không cầm lấy một cái ly giấy từ trên giá xuống.
“Anh định làm gì vậy?” Kiều Vũ Tề nghe thấy tiếng Giản Không động đậy.
Giản Không giữ chặt tay cậu ấy nhét xuống miệng lỗ thoát nước.
Làn đạn: “Ngọa tào! Đừng nói là cậu ta định làm điều tôi đang nghĩ đấy nhé!”
Ngay sau đó, Giản Không mở nắp nút bịt cống, ra hiệu cho Kiều Vũ Tề thò tay vào miệng lỗ thoát nước.
“Thứ gì đó mềm mềm dính dính…Anh làm rớt đồ sao?”
“Quả cầu?” Kiều Vũ Tề không nhìn thấy, chỉ cảm nhận được mình đang moi trúng một thứ gì đó hình tròn. Cậu ấy còn chưa kịp hỏi thì Giản Không đã cất thứ đó vào ly giấy.
Sau đó, Giản Không nắm tay cậu ấy đi ra cửa phòng WC.
“Bây giờ có thể đi ra ngoài sao?” Kiều Vũ Tề muốn khuyên Giản Không suy nghĩ cẩn thận, nhưng ngay giây tiếp theo, Giản Không đã kéo cậu ấy chạy thẳng về khoang hạng nhất.
Quỷ Không Tỷ lập tức xuất hiện sau lưng họ.
“Chúng ta không chạy thoát được đâu!” Kiều Vũ Tề thấy Quỷ Không tỷ ngày càng gần, cố gắng kéo Giản Không về lại phòng WC, nhưng cậu vẫn không nhúc nhích.
Chu Đạt vẫn còn đang đứng trước cửa khoang hạng nhất, nụ cười trên mặt càng tàn nhẫn.
Gã ta nhớ lại lời những người chơi lâu năm từng nói: Quỷ Không Tỷ trong phó bản này mỗi lần chỉ nhắm đến một người chơi. Chỉ khi mục tiêu chết, cô ta mới đổi mục tiêu. Bây giờ cô ta đã nhắm vào Kiều Vũ Tề, chắc chắn cậu ấy sẽ không toàn mạng.
Còn Giản Không? Trước kia Chu Đạt còn muốn giữ những người này lại để soát độ khai phá cốt truyện. Nhưng bây giờ gã ta đã chán rồi, vậy thì chỉ cần gϊếŧ chết mấy tên phế vật này rồi rời đi là được.
Nghĩ như vậy, Chu Đạt cầm dao găm, bước về phía Giản Không. Nhưng Giản Không chỉ đứng yên tại chỗ, nghiêng tai như đang lắng nghe gì đó.
Chu Đạt: “Chết ở trong tay tao cũng coi như mày gặp may, tao sẽ để mày chết nhẹ nhàng một chút.”
Cùng lúc đó, Quỷ Không Tỷ đang bóp lấy cổ Kiều Vũ Tề, những ngón tay phủ đầy vết mục rữa cắm thẳng vào da thịt cậu ấy.
Làn đạn: “Kết thúc rồi…… Tạm biệt!”
Thậm chí có người đã chuẩn bị rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp.
Nhưng khi dao găm trong tay Chu Đạt sắp đâm vào Giản Không, cậu lại mùi ra sau một bước, giơ ly giấy trong tay lên.
“Phốc ——” Dao găm trong tay Chu Đạt đâm thẳng vào ly giấy.
“A ——” Quỷ Không Tỷ phát ra tiếng gào thê lương, chất lỏng trộn lẫn máu phun ra từ hốc mắt. Đôi mắt đầy thù hận của cô ta chuyển hướng nhìn chằm chằm vào Chu Đạt.
Chu Đạt theo phản xạ rút dao ra, còn Giản Không lập tức kéo Kiều Vũ Tề chạy thẳng về khoang hạng nhất.
Phán Phán nhanh chóng khóa cửa khoang lại, mọi người tạm thời an toàn.
Gương mặt Lâm Chiêu tái nhợt, không nói nên lời. Mắt Phán Phán đỏ hoe như muốn khóc. Cuối cùng Chu Đạt cũng bình tĩnh lại, nhận ra mình đã bị Giản Không lừa. Quỷ Không Tỷ vẫn đứng ngoài cửa khoang, nhưng lần này, mục tiêu của cô ta đã đổi thành chính gã ta.
Bây giờ gã ta cũng không muốn nhịn nữa. Dù sao số tích phân cược gã ta thắng trong phòng phát sóng trực tiếp đã lên đến tam vạn. Phó bản trước đó có tích phân đặt cược cao như vậy là phó bản thứ hai của Lận Sơn Minh. Nếu như bây giờ gã ta bị Giản Không chèn ép thì sẽ trở thành trò cười của trò chơi.
Lúc này, Giản Không lại chủ động bước tới, đưa cốc giấy cho Chu Đạt, thành thật nói:
"Manh mối quan trọng."
Chu Đạt bán tín bán nghi, nhưng nhớ lại phản ứng vừa rồi của Quỷ Không Tỷ, gã ta tin rằng Giản Không không nói dối.
“Cẩn thận, nó sẽ chạy trốn.” Giản Không dùng tay che miệng ly giấy lại, cẩn thận đưa chiếc ly có lỗ thủng đến trước mặt Chu Đạt.
Chu Đạt nhìn kỹ, là một quả cầu dính đầy máu.
Sẽ di chuyển sao?
Đây là có ý gì? Chu Đạt thắc mắc nhìn về phía Giản Không.
Giản Không quơ quơ ly giấy, ra hiệu cho gã ta nhìn xem.