Nhục Cốt Phàn Lung

Chương 5

Trần Tông có từng đăng tin tìm người thân trên mạng, nhưng tiếc rằng chỉ gặp toàn những kẻ lừa đảo, anh cũng từng thử thuê thám tử chuyên nghiệp tìm kiếm giúp nhưng sau cùng chỉ nhận được lại mấy câu trả lời chán nản: Sau khi bỏ nhà ra đi, Trần Thiên Hải chưa từng sử dụng căn cước công dân, có thể nói ông cụ đã bỏ lại quá khứ, sống phần đời còn lại với một thân phận mới, hoặc đã qua đời.

Sau đó, Trần Tông lại nhận được thiệp mời của “hội Người Đá”. Mới ban đầu, anh còn thấy khá thú vị và có phần buồn cười: Trên đời này thật sự có hội như vậy sao?

Cho tới khi nhìn thấy con số 027, anh mới thấy giật mình.

Nhớ lại lời ông nội từng nói, chỉ khi có người qua đời thì con số của người đó mới được chuyển giao sang cho người mới.

Lẽ nào ông nội anh… Đã qua đời rồi sao?

Tốc độ của xe lửa chậm dần, đám đông đứng ngoài hành lang ngắm cảnh bắt đầu trở nên nhốn nháo, chắc hẳn bởi vì sắp đến trạm dừng nên có khách sửa soạn xuống tàu.

Trần Tông cất tấm thiệp mời đi, đưa mắt nhìn hành khách trong khoang đi ra đi vào: Chắc hẳn ngoại trừ anh, trên con tàu mang số hiệu K2X4 này vẫn còn người đến Akasha để tham gia “hội Người Đá” này, hơn nữa khả năng cao người này chính là thành viên cũ.

Nếu có thể gặp được một hai người thì tốt biết mấy, Trần Tông từng có ý định đội mũ có dán con ngựa bằng vải nỉ lên trước, nhưng sau khi đọc lại tấm thiệp, thấy trên đó ghi rằng “lúc xuống trạm” thế là anh cũng lập tức từ bỏ ý định này, tốt nhất là tuân thủ theo quy định thì hơn.

Lúc này, hành khách ở giường đối diện đột nhiên đấm mạnh xuống giường, tức giận nói: “Sao lại không phải là Quế Lâm, con mẹ nó, sao lại không phải!”

Trần Sang quay đầu nhìn sang.

Đó là một cậu thanh niên khoảng mười tám, mười chín tuổi, cậu nhóc để đầu đinh, nhìn mặt đã biết không phải người hiền lành gì, sau khi nhận ra ánh mắt Trần Tông đang nhìn mình, cậu ta quay sang nhìn thẳng vào anh.

Hai người mắt đối mắt với nhau, cậu thanh niên tức tối lên tiếng: “Non nước đẹp nhất thiên hạ…”

Gì đây? Đang hỏi mật mã đấy à?

Cậu thanh niên kia lại nói tiếp: “Là một thành phố, nhưng tại sao lại không phải là Quế Lâm (*)? Anh nói xem, tại sao lại không phải?”

(*) Quế Lâm vẫn luôn nổi tiếng với câu “Non nước đẹp nhất thiên hạ”.

Trần Tông bật cười, hoá ra cậu nhóc này đang chơi trò giải ô chữ, đoán sai cũng là một phần thú vui của người trí thức, nhưng lại bị anh chàng này làm cho căng thẳng như thế.