Nhục Cốt Phàn Lung

Chương 4

Ông cụ cảm thấy không cam lòng, ông ấy cũng là con người, cũng có máu, có thịt, có tình cảm, có niềm đam mê và lòng nhiệt huyết của riêng mình. Ông cụ cũng muốn theo đuổi ước mơ, nhưng cuối cùng lại bị cái gọi là trách nhiệm ghì xuống hai vai ông. Sau mấy chục năm, Trần Thiên Hải không còn chịu nổi gánh nặng ấy nữa, vậy nên hãy cho phép ông ấy được ích kỷ, được yếu đuối, và được trốn tránh một lần…

Tóm lại, ông đi đây, cửa hàng đá quý giao lại cho cháu, cháu tự xử lý lấy.

Lúc Trần Tông đọc được bức thư này, anh chẳng hề cảm thấy tức giận hay buồn phiền gì mà chỉ cảm thấy hoang mang mà thôi: Chắc hẳn bây giờ ông không còn minh mẫn nữa rồi, nếu như muốn trốn tránh vậy thì trốn hẳn từ xưa luôn đi, giờ anh đã lớn rồi, sắp có thể báo hiếu được cho gia đình thì ông nội lại đòi trốn tránh gì nữa chứ?

Vả lại, nếu muốn được sống là chính mình, được theo đuổi đam mê của mình vậy thì tại sao lại phải bỏ rơi anh? Trong ước mơ của ông nội không đủ chỗ chứa chấp một đứa cháu là anh sao?

Việc bỏ nhà ra đi của Trần Thiên Hải thật sự đã khiến Trần Tông rối bời suốt một khoảng thời gian. Nhưng may mắn thay, sau tất cả, anh cũng đã hoàn thành việc học và thuận lợi tiếp quản tiệm đá quý của ông nội.

Tuy vậy, Trần Tông lại không có hứng thú với mấy chuỗi hạt cũng như mấy món trang sức rẻ tiền, anh thích đi khắp nơi để thu thập những viên đá quý độc đáo và có phong cách riêng. Đôi khi, anh còn hợp tác với mấy nhà chế tác đá quý để cho ra đời những phiên bản có một không hai. Con đường này có vẻ chưa được phát triển rộng rãi trong giới kinh doanh đá quý, nhưng nó lại không bị đào thải. Cũng nhờ vào tính độc đáo mà sản phẩm của anh mang lại, Trần Tông đã có một lượng khách ổn định và không ngừng tăng thêm, chỉ vài năm sau đó, thu nhập của anh đã tăng đáng kể.

Cuộc sống của anh trôi qua một cách yên bình, ổn định, Trần Tông lại bắt đầu nhớ tới Trần Thiên Hải. Từ nhỏ đến lớn, anh chỉ có một người thân là ông nội, bố anh gần như đã được bỏ qua, bởi vì kể từ sau khi bị cướp đánh trúng đầu, ông đều ở suốt trong bệnh viện tâm thần, quanh năm suốt tháng đều cuộn mình trong phòng bệnh, đầu cúi xuống, hai tay giơ lên, luôn cho rằng bản thân là một con tôm hùm.

Hiện giờ, Trần Thiên Hải sống thế nào nhỉ, có tốt không?