Ánh mắt Bá Ấp Khảo bất giác chạm vào đôi mắt của người trước mặt. Đôi mắt ấy mang theo ý cười mơ hồ, và trong khoảnh khắc ánh nhìn họ giao nhau, y chợt cảm thấy đầu óc mình thoáng mơ hồ, như bị hút vào trong đôi đồng tử ấy.
Bá Ấp Khảo khẽ nhíu mày, ép bản thân thu lại cảm xúc, cố gắng suy nghĩ về nguyên nhân dẫn đến sự thay đổi ở Đát Kỷ.
Lẽ nào là vì những biến cố sắp xảy đến? Hay do ánh sáng trong phòng quá mờ khiến y nhìn lầm?
Có lẽ... là y đã nghĩ quá nhiều.
Bá Ấp Khảo thầm nhắc nhở bản thân, cố gắng gạt đi cảm giác bất an trong lòng. Y khẽ nhắm mắt lại để ổn định suy nghĩ, nhưng ngay khi mở mắt ra, ánh nhìn của y lập tức chạm phải ánh mắt của Phó Trăn Hồng. Đôi mắt ấy mang theo một nụ cười như có như không, khiến tai Bá Ấp Khảo bất giác nóng bừng, từng chút đỏ lựng lên.
Bị ánh mắt của Phó Trăn Hồng nhìn chằm chằm, Bá Ấp Khảo cảm thấy hơi ngượng ngùng, liền đưa tay che miệng, giả vờ khẽ ho một tiếng để xua đi sự bối rối. Y vừa định mở miệng nói gì đó để phá vỡ bầu không khí kỳ quặc này, thì Phó Trăn Hồng đã đứng dậy.
Ngay khoảnh khắc ấy, Bá Ấp Khảo càng nhận ra rõ ràng rằng, dù Đát Kỷ có vóc dáng mảnh mai, nhưng nàng không hề thấp bé. Trái lại, nàng cao hơn rất nhiều so với các nữ tử thông thường, thậm chí còn có thể so được với một số nam nhân.
Có lẽ vì trước đây Đát Kỷ luôn mặc y phục trắng rộng rãi, kiểu dáng đơn giản nên không để lộ thân hình, khiến chiều cao của nàng không quá nổi bật. Nhưng lúc này, nàng khoác lên mình một bộ hồng y bó sát, mỗi bước chân nàng tiến lại gần càng khiến Bá Ấp Khảo cảm nhận rõ một loại áp lực kỳ lạ, cùng với sự cuốn hút mãnh liệt không cách nào dời mắt.
Đây thật sự là Đát Kỷ sao?
Bá Ấp Khảo lại một lần nữa tự hỏi trong lòng.
Nếu đây là Đát Kỷ, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, dù có là vì đại quân Thương Vương gây sức ép, thì cũng không thể khiến nàng thay đổi đến mức này.
Nhưng nếu không phải Đát Kỷ...
Khi Bá Ấp Khảo còn đang trầm tư suy nghĩ, Phó Trăn Hồng đã bước đến trước mặt y.
Khoảng cách giữa họ giờ đây chỉ còn lại nửa bước chân.
Dù Bá Ấp Khảo và Đát Kỷ đã quen biết từ nhỏ, nhưng Bá Ấp Khảo luôn là một quân tử đúng mực, còn Đát Kỷ vì nhiều lý do cũng luôn giữ khoảng cách phù hợp giữa cả hai.
Tính ra, đây là lần đầu tiên Bá Ấp Khảo đứng gần Đát Kỷ đến như vậy, gần đến mức y có thể nhìn rõ dáng vẻ bối rối, lảng tránh trong ánh mắt chính mình phản chiếu từ đôi mắt nàng.
Bá Ấp Khảo có chút không quen. Hương thơm trên người Đát Kỷ nhè nhẹ lan tỏa, len lỏi đến chóp mũi y. Đó là mùi hoa mẫu đơn, trong không khí ẩm ướt của màn đêm, hương thơm ấy như trở nên mờ ảo nhưng lại không thể phớt lờ.
Ở khoảng cách đã có thể xem là quá mức thân mật này, mùi hương quyến rũ vương vấn nơi mũi khiến cổ họng Bá Ấp Khảo khẽ ngứa ngáy. Y rõ ràng cảm nhận được hơi nóng nơi vành tai đang ngày một tăng lên.
Thật kỳ lạ!
Bá Ấp Khảo mím chặt môi, lập tức dời ánh mắt khỏi Phó Trăn Hồng.
Trong khoảnh khắc ánh mắt dịch chuyển, y không tránh khỏi nhìn thấy vết bầm tím nơi khóe môi người đối diện. Một vết thương nhỏ bé, nếu xuất hiện trên gương mặt người khác, hẳn sẽ chẳng mấy nổi bật. Nhưng trên dung nhan trắng trẻo quá đỗi của Đát Kỷ, vết bầm ấy lại trở nên cực kỳ chói mắt.
Nhìn vết thương kia, sự bất an ban nãy của Bá Ấp Khảo lập tức tan biến. Trong đôi mắt đen trắng phân minh ấy tràn ngập vẻ ân hận và lo lắng:
“Hiện giờ… có còn đau không?” Y không tự chủ mà hạ thấp giọng, nhẹ nhàng hỏi, trong lời nói nhuốm đầy sự dịu dàng và quan tâm.
Phó Trăn Hồng không trả lời, chỉ thản nhiên lấy đi lọ thuốc kim sang vẽ hoa thanh hoa từ tay Bá Ấp Khảo. Hắn hơi cúi mắt, nhìn thoáng qua chiếc bình sứ nhỏ tinh xảo ấy, sau đó tùy ý nhét nó vào thắt lưng của Bá Ấp Khảo.
Do động tác này, ngón tay của Phó Trăn Hồng khi thu lại không tránh khỏi lướt qua vùng eo săn chắc, được che phủ bởi lớp y phục của Bá Ấp Khảo. Qua lớp vải, hắn cảm nhận được hơi nóng và độ đàn hồi từ cơ thể đối phương, còn Bá Ấp Khảo thì mơ hồ cảm nhận được sự mát lạnh truyền đến từ đầu ngón tay của Phó Trăn Hồng.
Y hoàn toàn không ngờ rằng một người luôn giữ lễ như Đát Kỷ lại bất ngờ có hành động thân mật như vậy. Càng không ngờ được, khi đầu ngón tay đối phương lướt qua làn da y cách lớp y phục, lại có thể khiến cơ thể y rung động, tựa như một cơn run rẩy len lỏi khắp toàn thân.