“Nàng…” Yết hầu của Bá Ấp Khảo khẽ động, y mở miệng muốn nói, nhưng vừa thốt ra một chữ liền bị Phó Trăn Hồng ngắt lời.
“Đau thì sao? Không đau thì thế nào?” Phó Trăn Hồng nhàn nhạt cất lời.
Bá Ấp Khảo nghe vậy, lập tức im lặng. Đúng vậy, câu hỏi mà y vừa nói ra, vốn dĩ chẳng có chút ý nghĩa nào.
Lúc Đát Kỷ cần y nhất, y lại không có mặt.
Sự quan tâm đến muộn, chung quy cũng đã chẳng còn chân thành.
Bá Ấp Khảo chợt nhớ lại, trên đường xuống núi, dưới ánh trăng mờ nhạt, y nhìn thấy mảnh vải trắng còn mắc trên nhánh cây sắc nhọn. Hẳn là khi Đát Kỷ vô ý bị vướng vào, y phục mới rách ra.
Có lẽ, chính vì Đát Kỷ nhìn thấy y đang đỡ biểu muội suýt ngã, nên mới hiểu lầm. Thế nên, dù đã đến nơi hẹn, nàng lại không xuất hiện.
Bá Ấp Khảo định lên tiếng giải thích, nhưng Phó Trăn Hồng dường như đã đoán được ý định của y, chỉ khẽ lắc đầu, chặn lại lời nói vừa định thốt ra. Ngay sau đó, hắn cầm lấy tay Bá Ấp Khảo. Trong khoảnh khắc Bá Ấp Khảo ngỡ ngàng vì sự tiếp xúc bất ngờ này, đầu ngón tay của Phó Trăn Hồng đã nhẹ nhàng đỡ lấy ngón tay y, dẫn dắt lòng bàn tay ấm áp ấy chạm vào vết bầm tím nơi khóe môi mình.
Cảm giác mịn màng, nhẵn nhụi từ làn da truyền đến qua đầu ngón tay khiến Bá Ấp Khảo bất giác hơi giật mình. Y muốn rụt tay lại, nhưng ý định vừa nhen nhóm ấy lập tức bị Phó Trăn Hồng nhận ra. Hắn nắm chặt hơn, không để y thoát đi.
Sợ rằng nếu giãy giụa quá mạnh sẽ khiến vết bầm nơi khóe môi Đát Kỷ thêm nghiêm trọng, Bá Ấp Khảo đành từ bỏ ý định rút tay về, để mặc bàn tay mình nằm trong sự kìm giữ của đối phương. Trong sự bất lực và bối rối, y lên tiếng, giọng đầy lúng túng: “Đát Kỷ, nàng…”
Y muốn nói tiếp, nhưng lại chẳng biết phải dùng từ ngữ gì để diễn tả. Đát Kỷ trước mặt y giờ đây quá xa lạ, xa lạ đến mức Bá Ấp Khảo có cảm giác như đang đối diện với một con người hoàn toàn khác.
Một lần nữa, y nhận ra sự thay đổi kỳ lạ của Đát Kỷ trong đêm nay.
Nếu là trước đây, mỗi khi ở cạnh Đát Kỷ, tuy không thể nói là hoàn toàn thoải mái, nhưng y cũng chưa từng có cảm giác bị động và mất thế chủ động như hiện tại. Cứ như thể tất cả mọi thứ đều đang nằm trong tay đối phương, từng bước từng bước dẫn dắt y đi.
“Huynh cảm thấy ta xa lạ sao?” Phó Trăn Hồng bất ngờ hỏi.
Bá Ấp Khảo không chối bỏ. Đến mức này rồi, sự khác biệt quá lớn ấy không thể đơn giản được xem là thay đổi tính tình của Đát Kỷ sau những biến cố tại Ký Châu thành và những lần bị thương.
“Huynh cảm thấy xa lạ, là bởi huynh chưa từng thật sự hiểu được Tô Đát Kỷ.” Giọng Phó Trăn Hồng bình thản, như thể đang nói ra một sự thật hiển nhiên.
Đát Kỷ không thích mặc áo trắng, cũng chẳng thích chơi đàn. Tất cả những thứ đó chỉ là giả vờ, là lớp vỏ bọc của nàng, để trông giống như một khuê nữ khuê các đoan trang, giống như hình mẫu mà Bá Ấp Khảo sẽ yêu thích.
Bá Ấp Khảo vốn là người thông minh. Chỉ từ một câu nói đơn giản ấy, y đã lờ mờ hiểu được điều mà Phó Trăn Hồng muốn truyền đạt. Y cúi mắt, đôi đồng tử đen sâu thẳm chìm trong hàng mi rũ, vô vàn suy nghĩ trào dâng, nhưng cuối cùng chỉ đọng lại trong một câu hỏi khẽ khàng:
“Là ta… đã khiến Đát Kỷ tự trói buộc mình sao?”
Phó Trăn Hồng không trả lời. Hắn chỉ nắm lấy tay Bá Ấp Khảo, chậm rãi di chuyển tay y từ khóe môi mình, từng chút từng chút, trượt dần đến nơi làn môi mỏng.
Bá Ấp Khảo cảm nhận rõ cơ thể mình ngày càng cứng đờ, còn Phó Trăn Hồng lại khẽ cong môi, cố ý dùng đôi môi mềm mại của mình chạm nhẹ vào đầu ngón tay y. Trong khoảnh khắc ấy, Phó Trăn Hồng nhẹ nhàng thốt ra một câu, từng chữ như trêu chọc, như dụ hoặc:
“Huynh thích ta sao?”
Lời nói ấy vang lên trong không gian tĩnh lặng, đôi môi mở khép nhịp nhàng, sắc đỏ của y phục rực rỡ nổi bật trên làn da trắng tựa tuyết. Làn da ấy lại càng làm đôi môi của hắn thêm phần đỏ thẫm, tựa như một lớp độc dược nguy hiểm được phủ lên đó.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, trong căn phòng tối mờ, Phó Trăn Hồng trông chẳng khác nào một yêu ma đang mê hoặc lòng người.
Nếu là kẻ khác, đối diện với sự quyến rũ mơ hồ này, có lẽ đã sớm sa vào lưới tình, chẳng cách nào thoát ra được. Nhưng Bá Ấp Khảo lại không như vậy. Sắc mặt y trầm xuống, không chút do dự rút tay về.
“Ta đối với Đát Kỷ, quả thực có vài phần ái mộ. Còn ngươi…” Giọng nói của Bá Ấp Khảo lạnh hẳn đi. Nếu trước đó, y chỉ mang một chút nghi hoặc, thì giờ đây, tất cả đã trở nên rõ ràng.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Đát Kỷ thật sự đã đi đâu?”