“Bá Ấp Khảo, vào đi.”
Chỉ vỏn vẹn năm chữ, câu nói này đúng là giọng của Tô Đát Kỷ, nhưng lắng nghe kỹ lại có chút gì đó không giống. Ngày thường, Đát Kỷ nói chuyện rất nhẹ nhàng, mềm mại, tuy không thanh thoát và uyển chuyển như một số nữ tử khác, nhưng lại mang theo sự thoải mái vừa đủ, khiến người nghe cảm thấy dễ chịu.
Thế nhưng, giọng nói phát ra từ trong phòng lúc này lại thấp hơn, trầm hơn so với những gì Bá Ấp Khảo từng nghe. Nó khẽ khàng, pha chút khàn khàn không dễ nhận ra, mang một loại từ tính khó phân biệt giữa nam và nữ.
Dù chỉ là một câu mệnh lệnh đơn giản, nhưng lại vô cớ toát lên một sức hút kỳ lạ, như thể có thể khống chế được tâm trí người nghe, khiến người ta bất giác muốn nghe theo lời của người nói.
Trước đây, mỗi lần Đát Kỷ nói chuyện với y, nàng chưa từng trực tiếp gọi thẳng cả tên họ của y, cũng chưa từng dùng loại ngữ điệu này.
Chẳng lẽ là vì những chuyện phiền muộn đã xảy ra trong mấy ngày qua?
Nghĩ đến khả năng này, Bá Ấp Khảo càng thêm lo lắng. Đến khi y hoàn hồn, thì nhận ra chính mình đã vô thức... đẩy cánh cửa phòng ra.
Ánh sáng trong phòng không quá sáng. Ngọn nến lay động trong cơn gió nhẹ, ánh sáng yếu ớt hắt lên các vật dụng, tạo thành những bóng đen lờ mờ trong không gian.
Bá Ấp Khảo bước vào vài bước, đập vào mắt y là hình ảnh một nữ tử mặc hồng y đang ngồi trước gương trang điểm, quay lưng về phía y.
Tô Đát Kỷ trước giờ chỉ mặc y phục màu trắng.
Nhưng người trước mắt lại đang khoác lên mình một bộ y phục đỏ rực, thứ màu sắc nàng chưa từng mặc bao giờ. Màu đỏ ấy rực rỡ như máu, chói mắt, trở thành điểm nhấn nổi bật nhất trong căn phòng thoáng tối này.
Do nàng quay lưng lại, Bá Ấp Khảo không nhìn được dung nhan của Đát Kỷ lúc này. Ánh mắt y rơi vào bóng lưng ấy, bất giác bị thu hút bởi đường nét uyển chuyển, mảnh mai của nàng.
Eo nhỏ nhắn, vừa vặn một vòng tay, được thắt chặt bởi một chiếc đai lưng tinh xảo. Mái tóc đen nhánh như thác nước buông xõa trên lưng, không cài bất kỳ món trang sức nào, lại toát ra một loại phong tình mãnh liệt, đậm nét mê hoặc.
Bá Ấp Khảo không bước thêm nữa. Bóng lưng của Tô Đát Kỷ khiến y cảm thấy có chút xa lạ, thậm chí còn dâng lên một cảm giác căng thẳng không rõ lý do.
Quan trọng hơn cả, chỉ nhìn từ phía sau, Bá Ấp Khảo đã nhạy bén nhận ra sự khác biệt ở nàng.
“Qua đi, công tử.” Giọng của nha hoàn Khương Liễu vang lên từ sau lưng y. Nói xong câu này, tiểu nha hoàn xinh xắn ấy liền khẽ khàng đóng cửa phòng lại.
Trong phòng, giờ chỉ còn lại Bá Ấp Khảo và Phó Trăn Hồng.
Bá Ấp Khảo khẽ mím môi, không lập tức mở lời, mà Phó Trăn Hồng cũng không nói gì. Vì thế, bầu không khí trong phòng trở nên tĩnh lặng đến mức kỳ lạ.
Cuối cùng, vẫn là Bá Ấp Khảo phá vỡ sự im lặng có phần ngột ngạt này. Y mấp máy đôi môi, nói ra những lời đầy tự trách và hối lỗi: “Đát Kỷ, hôm nay là ta đã sơ suất.”
Nói xong, y lấy ra một hộp thuốc trị thương đặc chế, vừa chậm rãi tiến về phía Phó Trăn Hồng, vừa nhẹ giọng tiếp lời: “Ta nghe nói nàng bị thương, loại thuốc này rất hữu hiệu với ngoại thương, nên…”
Lời còn chưa kịp nói hết, Phó Trăn Hồng vốn đang đưa lưng về phía Bá Ấp Khảo bỗng quay người lại. Khi nhìn rõ dung mạo của Phó Trăn Hồng, toàn thân Bá Ấp Khảo lập tức cứng đờ, đứng sững tại chỗ, câu nói dang dở cũng nghẹn lại nơi cổ họng.
Đây là Đát Kỷ sao...
Đây chính là suy nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu Bá Ấp Khảo.
Người trước mặt, rõ ràng vẫn là dung mạo mà y quá đỗi quen thuộc, nhưng lại khiến y có cảm giác vô cùng xa lạ. Từng nét trên khuôn mặt, từ đôi mày thanh tú đến chiếc mũi cao cao, tất cả đều giống hệt như trong trí nhớ của y, không sai lệch nửa phần. Nhưng cái thần thái toát ra từ đó lại khác biệt đến mức khó tin.
Trong ấn tượng của y, Tô Đát Kỷ là một nữ tử dịu dàng, trầm tĩnh, là tấm gương mẫu mực của các tiểu thư khuê các trong cả thành Ký Châu. Dung nhan nàng tuy cực kỳ diễm lệ, nhưng vì giữa đôi mày luôn ẩn hiện vẻ u sầu, yếu ớt, nên sự rực rỡ ấy cũng bị che đi rất nhiều. Nàng không hề khiến người ta cảm thấy áp lực hay động lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng Tô Đát Kỷ trước mặt y lúc này...
Cái vẻ ôn nhu nhã nhặn vốn có hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một loại khí chất đầy quyến rũ, tựa như trời sinh đã mang theo khả năng mê hoặc lòng người. Chỉ cần một ánh mắt hờ hững ngước lên cũng có thể khẽ khàng khuấy động tâm trí người khác.