Tô Hộ vốn là người thận trọng. Tuy lời tiên tri ấy không được lan truyền và người biết chuyện cũng không nhiều, hơn nữa vị thầy tướng số kia đã sớm qua đời, nhưng để tránh họa sát thân, Tô Hộ quyết định giấu đi tài mệnh của đứa trẻ. Ông nuôi dưỡng con trai mình như một nữ nhi, thế nên từ khi còn nhỏ, Tô Đát Kỷ đã lớn lên với thân phận của một tiểu thư khuê các.
Nguyên bản, Tô Đát Kỷ và Bá Ấp Khảo – trưởng tử của Tây Bá hầu Cơ Xương – là thanh mai trúc mã. Bá Ấp Khảo có chút tình cảm với Tô Đát Kỷ, còn Tô Đát Kỷ cũng thầm thương Bá Ấp Khảo, nhưng lại không dám nói ra bí mật của mình.
Hai người tuy tâm đầu ý hợp, nhưng vẫn chưa thể vượt qua ngưỡng cửa trở thành tình nhân.
Nguyên nhân Phó Trăn Hồng xuyên vào thế giới này, chính là vì tài tử tài mạo song toàn – Bá Ấp Khảo.
Bá Ấp Khảo vô cùng xuất sắc trong lĩnh vực cầm kỳ. Sau khi biết được tình thế nguy hiểm mà thành Ký Châu đang đối mặt, vì muốn giúp Tô Đát Kỷ bớt lo âu và căng thẳng, y đã hẹn Tô Đát Kỷ lên núi. Bá Ấp Khảo hy vọng, giữa khung cảnh núi non hữu tình, tiếng đàn của mình có thể giúp Tô Đát Kỷ tĩnh tâm.
Nhưng vấn đề lại nảy sinh từ đây.
Khi Tô Đát Kỷ đi đến điểm hẹn, nàng vừa vặn nhìn thấy một nữ tử cùng Bá Ấp Khảo cử chỉ có phần thân mật. Từ trước đến nay, Bá Ấp Khảo luôn là bậc quân tử nho nhã, cự ly giao tiếp với người khác luôn giữ ở mức vừa phải, càng không để xảy ra bất kỳ sự gần gũi nào với nữ nhân.
Nhưng nữ tử này lại không phải người tầm thường, nàng là biểu muội bên ngoại của Bá Ấp Khảo, từ nhỏ đã yêu mến y. Cả hai bên gia đình cũng từng ngầm có ý tác hợp. Tô Đát Kỷ nhìn thấy hai người chuyện trò vui vẻ trước mắt, trong lòng không khỏi nhớ đến thân phận nam nhi của mình, tức thì vừa ghen tuông vừa thương cảm, không dám hiện thân, chỉ vội vã xoay người rời đi.
Kết quả là khi xuống núi, tâm tình nàng trầm xuống, trong lúc cứu một con hồ ly trắng bị thương, bất cẩn trượt chân ngã xuống vách đá. Chính vào thời khắc ấy, Phó Trăn Hồng nhập vào thân thể của Tô Đát Kỷ.
Như vậy, con bạch hồ kia cũng có thể xem như ngòi nổ của mọi chuyện.
Phó Trăn Hồng nghĩ đến điều này, bàn tay vuốt ve bộ lông mềm mại trên đỉnh đầu con bạch hồ bất giác tăng thêm vài phần lực, sau đó còn phạt nhẹ một cái lên đôi tai lông xù của nó. Con tiểu hồ ly này mới chỉ có năm trăm năm đạo hạnh, còn chưa hóa được hình người, vậy mà dám bất chấp nguy hiểm chạy loạn trên núi, nơi thợ săn tụ tập.
“Ưʍ...” Tiểu bạch hồ khẽ kêu lên một tiếng, ngẩng đầu len lén liếc nhìn Phó Trăn Hồng, ngoan ngoãn không dám chống đối. Người đang ôm nó đây, bất luận là về tu vi hay địa vị, đều cao hơn nó gấp bội.
Phó Trăn Hồng bế theo bạch hồ, dọc đường trở về Tô phủ.
Còn bên kia, Bá Ấp Khảo vẫn chờ đến khi trời tối đen như mực.
Mãi đến khi vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời, Bá Ấp Khảo vẫn không thấy Tô Đát Kỷ đến hẹn, trong lòng không khỏi sinh lo lắng. Y vội xuống núi, một mạch đi thẳng đến Tô phủ.
Tại Tô phủ, dưới sự dẫn đường của nha hoàn Khương Liễu, Bá Ấp Khảo đến trước cửa phòng nghỉ của Phó Trăn Hồng. Tuy nhiên, vì giữ lễ, y không tiến thêm, chỉ đứng ngoài cửa, ân cần hỏi han về tình trạng của Tô Đát Kỷ.
Y nói mấy câu, nhưng không nhận được lời đáp nào. Nghĩ đến những lời đồn khi xuống núi, rằng Tô Đát Kỷ bị thương, Bá Ấp Khảo càng thêm bận tâm.
Khương Liễu nói: “Công tử, nếu người có điều muốn nói thì cứ vào đi. Đã đến thăm chủ tử, lúc này rồi đừng câu nệ lễ tiết nữa.”
Bá Ấp Khảo chỉ một lòng lo lắng cho Tô Đát Kỷ trong phòng, cũng không để ý đến cách xưng hô của nha hoàn này. Không còn là “tiểu thư” như trước, mà đã đổi thành “chủ tử”.
Bá Ấp Khảo nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, trên gương mặt anh tuấn, thanh cao thoáng hiện vẻ do dự: “Đát Kỷ vẫn chưa xuất giá, giờ lại là ban đêm. Nếu ta tùy tiện bước vào, sẽ làm tổn hại danh tiết của nàng.”
Y vừa dứt lời, từ trong phòng bỗng truyền ra một tiếng cười khẽ.
Bá Ấp Khảo thoáng sững người, vì tiếng cười này.
Y và Tô Đát Kỷ quen biết đã lâu, nhưng đây không phải là giọng cười mà nàng thường phát ra. Tiếng cười ấy mang theo một vẻ hờ hững, tùy ý, nhưng lại thấp trầm, khàn khàn, khiến tai người nghe bất giác ngứa ngáy. Không phải thanh âm thanh thoát, trong trẻo mà y quen thuộc, mà là một giọng cười trầm thấp, tự dưng lại có chút mê hoặc lòng người.
Bá Ấp Khảo khẽ nhíu mày, còn chưa kịp suy xét thêm, trong phòng đã truyền ra một giọng nói cực kỳ dễ nghe.
“Bá Ấp Khảo, vào đi.”