Ba người thợ săn trẻ gần như đồng loạt quay đầu lại, và ngay khi ánh mắt họ chạm đến người vừa lên tiếng, cả ba đều sững sờ tại chỗ.
Người trước mặt mặc một bộ y phục trắng như tuyết, mái tóc đen dài mềm mại như mực, trong lòng ôm một con hồ ly trắng bị thương.
Có vẻ như vừa bị ngã, y phục trên người người này hơi lấm bẩn, ống tay áo cũng bị rách một chút. Nhưng sự luộm thuộm ấy hoàn toàn không làm giảm đi vẻ đẹp của người này.
Đó là một mỹ nhân tuyệt sắc, da trắng như ngọc, dung mạo không chút tì vết. Đặc biệt là đôi mắt dưới hàng chân mày thanh tú kia, đen sâu thẳm, như ẩn giấu những xoáy nước nguy hiểm vô tận, toát lên vẻ đẹp rực rỡ mà không thể chạm tới.
Gương mặt ba người thợ săn bất giác đỏ lên, vẻ đẹp đột ngột hiện ra trước mắt khiến họ ngẩn ngơ đứng tại chỗ, trong thoáng chốc không biết phải làm gì, chỉ có thể ngây người nhìn vào đôi mắt ấy.
Cuối cùng, vẫn là người thợ săn cao lớn ban đầu phản ứng lại trước, mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: “Ngươi… ngươi… ngươi là Tô Đát Kỷ?”
Gã thực ra từng thấy Tô Đát Kỷ trước đây, nhưng lúc này vẫn dùng giọng điệu nghi vấn.
Nguyên do rất đơn giản: Vị mỹ nhân áo trắng trước mặt này hoàn toàn khác với Tô Đát Kỷ mà gã từng gặp. Bất kể là ánh mắt hay khí chất toát ra từ giữa chân mày, tất cả đều thay đổi.
Tô Đát Kỷ vốn đẹp, nhưng đó là một vẻ đẹp dịu dàng, thanh tao, đoan trang. Còn người trước mặt, chỉ một cái nhìn đã đủ khiến tim đập loạn nhịp. Ánh mắt chỉ khẽ lướt qua, vô tình dừng lại cũng khiến người ta bối rối, thậm chí không biết phải đặt tay chân thế nào cho ổn.
Tô Đát Kỷ, hay đúng hơn là Phó Trăn Hồng, người đã nhập vào thân xác Tô Đát Kỷ, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của con hồ ly, hờ hững nhìn thoáng qua người thợ săn đang đỏ mặt kia, không trả lời câu hỏi, chỉ lặng lẽ bước qua giữa ba người họ.
Mãi đến khi Phó Trăn Hồng đi xa, bóng dáng hoàn toàn biến mất, ba người thợ săn trẻ vừa bị vẻ đẹp mê hoặc đến ngây ngẩn mới chợt bừng tỉnh.
“Vương Nhị, người vừa rồi, thật sự là Tô Đát Kỷ sao?” Hai người còn lại quay sang hỏi người thợ săn cao lớn – người duy nhất từng gặp Tô Đát Kỷ.
Rõ ràng đã nghe đồn Tô Đát Kỷ là một người đẹp dịu dàng, đoan trang, thế nhưng người vừa rồi lại mang một vẻ đẹp quá mức yêu mị, giữa chân mày còn ánh lên sự sắc sảo đầy tính công kích, như thể có thể câu dẫn cả linh hồn người khác.
Nếu không phải Vương Nhị khẳng định đó là Tô Đát Kỷ, họ thậm chí còn tưởng rằng mình vừa gặp phải một yêu nữ xinh đẹp từ trên núi xuống.
“Là Tô Đát Kỷ, nhưng mà…” Câu nói sau đó của người thợ săn cao lớn lại bỏ lửng, giọng nói mang theo chút do dự.
“Nhưng mà làm sao?”
Người thợ săn cao lớn đặt tay lên l*иg ngực, nơi trái tim vẫn đang đập thình thịch, trong đầu hiện lên ánh mắt của Tô Đát Kỷ vừa rồi. Gã khẽ run rẩy, giọng nói đầy cảm giác bất an: “Nhưng Tô Đát Kỷ không nên như vậy.”
Đúng vậy…
Tô Đát Kỷ nguyên bản, quả thực không nên như thế này.
Nhưng chỉ nửa canh giờ trước, Phó Trăn Hồng đã trở thành Tô Đát Kỷ, vì vậy, mọi thứ tự nhiên cũng đổi thay.
Phó Trăn Hồng ôm hồ ly trắng bị thương, bước trên con đường trở về phủ, ánh mắt tò mò của người qua đường không hề khiến hắn bận tâm.
Tiếng của hệ thống kẻ yếu Tam Nhi vang lên trong đầu hắn: “Thế giới này, người được chọn mà ngài cần chinh phục không chỉ có một.”
Phó Trăn Hồng khẽ đáp lại một tiếng: “Ừ.”
Danh sách những người cần chinh phục, hắn đã nhận được từ Cục Quản Lý Thời Không trước khi đặt chân vào thế giới này.
Trong thế giới này, thân phận của hắn chính là Tô Đát Kỷ.
Mà Tô Đát Kỷ, không nghi ngờ gì, chính là biểu tượng của “hồng nhan họa thủy”.
Chỉ là, hai chữ “hồng nhan” cần phải sửa lại một chút, bởi lẽ hắn không phải nữ nhân.
Tô Đát Kỷ khẽ rủ mắt, nhìn xuống bộ y phục lụa là thượng hạng dành cho nữ tử đang mặc trên người. Yết hầu thuộc về nam nhân đã bị cổ áo che khuất, còn bờ ngực phẳng lì thì nhờ kiểu dáng của y phục mà không hề lộ ra chút khác biệt nào.
Người ta vẫn đồn đại rằng nữ nhi của Ký Châu hầu Tô Hộ dung nhan vô song, nhưng sự thật là Tô Đát Kỷ vốn dĩ là một nam nhân. Chuyện này, ngoài cha mẹ ruột của hắn cùng vị quản gia tâm phúc trong phủ, không một ai khác biết được.
Còn nguyên do khiến hắn phải giả nữ từ nhỏ, phải quay ngược lại 16 năm trước, khi Tô Đát Kỷ vừa mới chào đời.
Năm đó, một vị thầy tướng số từng đưa ra một lời tiên tri: Nếu chính thất của Tô Hộ sinh ra một nam tử, đứa trẻ này nhất định sẽ gây ra đại loạn, dẫn đến việc triều đại đổi thay.