Nàng là con người bằng xương bằng thịt, hắn không tin nàng có thể biến mất như vậy.
Ngày hôm sau, Ngôn Ca đã trà trộn vào Minh Gia Quân, lên đường đến biên
quan.
Những người trong Minh Gia Quân đã vào sinh ra tử với cô bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên thấy cô "chạy trốn trước trận chiến", mọi người đều nói đùa hỏi cô: "Đại ca, huynh đi gặp tình nhân nhỏ à? Trạng thái vui vẻ như vậy, là định đi phá cửa nhà góa phụ nào đây?"
Chuyến đi này cũng tính là suôn sẻ, nên tâm trạng Ngôn Ca rất tốt nhưng trước mặt những người này, vẫn phải giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nghe vậy cô liếc nhìn bọn họ một cái: "Ban đầu ta mua mấy vò rượu Trạng Nguyên nổi tiếng ở kinh thành muốn cho các ngươi nếm thử, xem ra còn không bằng giữ lại tự mình uống."
Mọi người nghe vậy, ánh mắt sáng lên: "Tướng quân, chúng ta vừa rồi có nói gì đâu, ngài đại nhân đại lượng bỏ qua cho."
...
Con đường dài đằng đẵng, trong tiếng cười đùa của mọi người thoáng chốc đã qua, đến biên quan lại nhanh chóng lao vào những trận chiến lớn nhỏ.
Mùa thu, lương thực của người dân bội thu, vào thời điểm này bọn thổ phỉ cũng thích đốt nhà gϊếŧ người cướp của để chuẩn bị lương thực cho mùa đông cho chúng.
Ngôn Ca cũng như mọi người, mỗi ngày đều liên tục đánh dẹp bọn chúng, sau vài lần tiêu diệt chúng, có lẽ sát khí của cô đã khiến chúng sợ hãi nên gần đây bọn chúng không còn động tĩnh gì.
Mọi người trong quân thở phào nhẹ nhõm, đều cười nhạo bọn cướp chắc chắn là đã bị đánh cho sợ.
Nhưng Ngôn Ca biết, là do nội bộ các tộc của chúng bắt đầu phân chia, nội loạn.
Cuộc nội loạn này kéo dài một tháng, thủ lĩnh mới của man di xuất hiện, cũng sẽ bắt đầu một cuộc chiến quy mô lớn nhất trong những năm gần đây.
Trong một tháng này, Ngôn Ca bí mật dẫn theo một đội Minh Gia Quân của mình cải trang thành thương nhân, cưỡi ngựa nhanh chóng, dự định đến vùng đất giàu có Giang Nam để thu một đợt lương thảo.
Kiếp trước, trong trận chiến kéo dài này, tiền tuyến do lương thảo khan hiếm nên binh sĩ trong quân bị chết đói còn nhiều hơn số người chết trên chiến trường.
Ký chủ Minh Lam không muốn chuyện như vậy xảy ra nữa, Ngôn Ca càng không muốn nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Bản thân cô là một cái cây, không thích động não, cũng không thích động tay. Phần lớn thời gian, tâm nguyện của ký chủ chỉ cần cô có thể hoàn thành một cách đơn giản thì sẽ không làm mọi chuyện phức tạp.
Đây là lần đầu tiên cô gặp ký chủ như Minh Lam, cũng là lần đầu tiên nhận nhiệm vụ do bậc đại năng giao phó.
Hai nhiệm vụ trùng lặp, đây là chuyện chưa từng xảy ra.
Mỗi ngày đều cẩn thận suy nghĩ làm sao có thể kiên trì vượt qua trận chiến này, Ngôn Ca cũng mỗi ngày đều nguyền rủa con chim hung thần luôn ăn thịt cô. Nếu không phải con chim đó thì cô cũng sẽ không đi trên con đường này.
Từ trước đến nay đều an phận thủ thường, lần này cô âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải khiến bản thân trở nên mạnh mẽ, sau này có cơ hội gặp lại con chim kia, cô phải lấy độc trị độc, nuốt chửng nó đến không để lại xương.
Lần này Ngôn Ca cho rằng cô lấy ra toàn bộ gia sản của Minh Lam, cho dù lương thực mua được không nhiều, cũng có thể coi là tạm được.
Nhưng không ngờ, một huyện nào đó ở Giang Nam gặp phải lũ lụt, giá lương thực trong một ngày đã tăng gấp đôi.
Số tiền ít ỏi của Minh Lam mua được lương thực thực sự là không đủ nhìn.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Trên đường trở về gặp phải bọn cướp, nhìn những tên ngu xuẩn không biết trời cao đất dày này, đầu óc Ngôn Ca lóe lên một ý nghĩ, trong đầu đã lập ra một kế hoạch.
Minh Gia Quân là sự tồn tại như thế nào, đó chính là gặp thần gϊếŧ thần, gặp quỷ gϊếŧ quỷ, dù lần này người đi theo Ngôn Ca không nhiều, nhưng san bằng một ổ cướp vẫn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Chuyển lương thực tiền tài trong ổ cướp lên xe, mọi người đều rất hứng thú với việc kinh doanh lời gấp bội này, nên liền dò hỏi ổ cướp tiếp theo rồi tiếp tục thẳng tiến đến đó.
Ổ cướp lần này có quy mô tương đối lớn, lại nổi tiếng hung ác tàn bạo khắp vùng.
Sau khi bàn bạc với Minh Gia Quân, Ngôn Ca quyết định trước tiên trà trộn vào ổ cướp để thăm dò địa hình trên núi, sau đó sẽ phối hợp trong ngoài, một mẻ tóm gọn bọn thổ phỉ này, làm xong việc lớn này, mọi người cũng có thể trở về đầy ắp ấm no.
Ngôn Ca mặc trang nam nhi trông thật tuấn tú, ngay cả bọn cướp nhìn thấy cô cũng có chút không rời mắt được, dù lúc này cô là nam nhi, vẫn bắt cô lên núi, dâng cho tên cầm đầu đám thổ phỉ có sở thích nam sắc kia.
Lên núi, nhờ "dung mạo" hiếm có của mình, Ngôn Ca đã thoát khỏi số phận bị nhốt trong nhà kho.
Cô bị nhốt trong phòng ngủ của tên cầm đầu, bọn cướp thấy cô là một thư sinh yếu đuối, cũng không làm khó cô, chỉ đe dọa cô không được ra khỏi phòng, nếu không sẽ gϊếŧ cô.
Ồ, tên cầm đầu không có trên núi, hình như cũng dẫn theo một đội người đi cướp bóc, Ngôn Ca đợi đến khi những người này rời đi, liền leo cửa sổ ra ngoài, không chỉ đi một vòng quanh núi, còn trói một tên cướp rồi dùng mười tám loại khổ hình khiến tên này khai rõ mọi cạm bẫy và bố trí trên núi.
Cô tìm thấy tên thư đồng cùng lên núi với cô, vẫn còn bị trói trong nhà kho đã ngất lịm đi, thư đồng là tên ốm yếu nhất trong Minh Gia Quân, biệt danh là Tứ Mụ, có biệt danh này là vì tên này thực sự nói nhiều kinh khủng.
Đưa bản đồ trên núi cho Tứ Mụ mang ra ngoài, lại ước hẹn xong đường tấn công phối hợp trong ngoài, Ngôn Ca lúc này mới trở về phòng ngủ của tên cầm đầu.
Có lẽ là vì làm một vụ lớn, tối hôm đó bọn cướp tổ chức một bữa tiệc rượu thịt ăn mừng, tên cầm đầu khi về phòng đã say mèm.
Hắn nhìn thấy Ngôn Ca đang ngồi trên ghế, mắt sáng lên lập tức nhào tới.
Ngôn Ca thấy ngoài cửa có vài bóng người, nên không lập tức đánh ngất tên cầm đầu, mà cùng hắn chơi trò mèo vờn chuột trong phòng một lúc, rồi siết cổ hắn, "rắc" một tiếng bẻ gãy.
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên.
Trong lòng Ngôn Ca có chút giật mình, vội vàng kéo xác tên cầm đầu nhét xuống gầm giường.
Cô còn chưa kịp mở cửa thì lúc này cửa bất ngờ bị đẩy ra.
Đèn đuốc trong phòng đã sớm tắt ngúm từ lúc Ngôn Ca siết cổ tên cầm đầu.