Xuyên Nhanh: Một Lời Không Hợp Liền Hôn Một Cái

Chương 12

Có một quầy hàng bán mặt dây chuyền bằng đồng xu đỏ được giới thiệu là đã khai quang giá còn rất rẻ, nhìn mọi người đều mua cầu may mắn nên Ngôn Ca cũng lấy hai cái, cô một cái, rồi kiễng chân lên đeo cho Nguyên Đế một cái.

"Đây là bùa bình an, mọi người xung quanh đều đeo một cái như vậy, nói là có thể giúp bản thân tai qua nạn khỏi."

Nguyên Đế không đồng tình về việc này, nhưng thấy Ngôn Ca vẻ mặt nghiêm túc nên hắn cũng không phản đối.

Có lẽ là vì sinh thần của hoàng đế nên trên đường có rất nhiều đồ có thể dùng để tặng sinh thần được bày bán, có mũ, còn có thắt lưng, áo choàng, mặt nạ.

Những món đồ nhỏ xinh đều rất mới lạ, Ngôn Ca nhìn mà hoa mắt.

Bất tri bất giác đã dạo hết cả một con phố.

Ngôn Ca mua hai chiếc đèn hoa đăng ở quầy hàng cuối phố, đưa bút cho Nguyên Đế trước: "Hôm nay là sinh thần của huynh, để huynh ước nguyện nhất định sẽ linh hơn ai hết, mau ước đi."

Nguyên Đế nghe vậy nhướng mày, hắn vốn không tin vào cái gọi là ước nguyện này, nếu có thời gian đứng đây cầu nguyện thì hắn thà tự mình thực hiện nó còn hơn.

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt mong đợi và phấn khích của Ngôn Ca, hắn đưa tay ra, nhận lấy bút từ bàn tay trắng nõn thon dài của cô, nghiêm túc viết "ước nguyện" lên giấy.

"Nàng ước gì?" Hai người dựa vào nhau rất gần, hắn hơi nghiêng đầu, cảm thấy hơi thở của mình dường như phả vào mặt cô, tóc mái trên trán cô cũng không biết là do gió nhẹ hay do hơi thở của hắn mà khẽ bay lên, hắn đưa tay ra, nắm lấy lọn tóc đó trong tay.

Bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của đối phương, hắn chậm rãi vén lọn tóc ra sau tai cô.

Dường như vẫn còn lưu lại cảm giác lọn tóc lướt qua ngón tay, có lẽ là do men rượu nên trong khoảnh khắc này, hắn đột nhiên rất muốn ôm cô vào lòng.

Ngôn Ca không hề biết gì về điều này, cô nhận lấy cây bút cũng viết ước nguyện của mình lên giấy, cho vào đèn hoa đăng, rồi hăng hái đi về phía bờ sông phía trước.

Đi được vài bước mới phát hiện Nguyên Đế vẫn còn đứng tại chỗ, quay đầu lại vẫy tay với hắn: "Đi theo ta, cẩn thận kẻo lạc đó."

Lúc này Nguyên Đế mới phản ứng lại được sự thất thố của mình, vội vàng đuổi theo Ngôn Ca, một tay cầm đèn hoa đăng, tay kia thuận thế nắm lấy tay cô: "Nàng ước gì vậy?"

Cô không trả lời, quỳ gối bên bờ sông một cách nghiêm túc, nhìn đèn hoa đăng trôi xa, hai tay chắp lại, nhắm mắt lẩm bẩm không thành tiếng, có lẽ là đang cầu nguyện với trời cao.

Tư thế cô thẳng tắp, vẻ mặt thành kính, những chiếc đèn hoa đăng như những vì sao trên bầu trời, ánh sáng vàng ấm áp bao trùm lấy, cô quỳ ở đó, ánh sáng xung quanh làm cô trở nên thanh thoát như tiên nữ, khiến người ta vô cớ cảm thấy nơi này thật trang nghiêm.

Nguyên Đế nhìn cô như vậy thì nhất thời ngẩn ngơ, tiếng ồn ào xung quanh tưởng như dừng lại vào khoảnh khắc này, trong mắt hắn chỉ còn lại mình cô.

Một lúc lâu sau, Ngôn Ca mới mở mắt ra, nhìn chiếc đèn hoa đăng của mình trôi đi với ánh mắt đầy hy vọng.

Mãi cho đến khi đèn hoa đăng trôi xa, cô mới thu hồi ánh mắt, đứng dậy hỏi Nguyên Đế: "Vừa rồi huynh nói gì vậy?"

Hắn nhìn vào đôi mắt sáng như sao của cô, giọng khàn khàn: "Ước gì vậy?"

Cô nghe vậy cười đến cong cả mắt, lại có thêm vài phần vẻ đẹp của thiếu nữ: "Không thể nói, nói ra sẽ không linh nghiệm nữa."

Nguyên Đế siết chặt tay cô, yết hầu chuyển động, nhưng không hỏi thêm nữa.

Vừa rồi khi cô thả đèn hoa đăng xuống nước, hắn đã ra hiệu cho ám vệ ở chỗ tối.

Cô có ước nguyện gì, không cần cầu nguyện trời đất, có hắn ở đây, hắn sẽ giúp cô thực hiện.

Toàn bộ trên sông đều là những chiếc đèn hoa đăng, rực rỡ như những vì sao đang chuyển động, nhưng khi cô đứng đây, toàn thân sáng chói, khiến ánh mắt hắn chỉ dõi theo cô, cô là sự tồn tại rực rỡ hơn cả những vì sao đó.

Ngôn Ca như nhớ ra điều gì, rút tay ra khỏi tay hắn, cúi người rút một con dao găm nhỏ tinh xảo từ đế giày đặt vào lòng bàn tay hắn: "Ban đầu ta muốn mua thứ gì hay ho để tặng huynh, nhưng nhìn một vòng cũng không thấy thứ gì ưng ý, huynh đừng thấy nó nhỏ mà coi thường, khi giao chiến với người khác thì nó rất hữu dụng, kỳ thực với thân phận của huynh có lẽ không cần dùng đến, nhưng ta chỉ có thể tặng thứ này, huynh nhận tạm sau này có vứt đi cũng được, nhưng bây giờ không được từ chối."

Từ khi vào cung, đồ đạc trên người cô đã bị mấy cung nữ mang đi hết rồi, Nguyên Đế không ngờ cô còn giấu một con dao găm ở đế giày, cầm thứ này trên tay đối diện với vẻ mặt bối rối của cô, trong lòng hắn lại như có dòng nước ấm dâng trào, hắn siết chặt con dao găm, dịu dàng nói: "Được, ta nhận."

Nàng đã tặng cả con dao bảo vệ tính mạng của mình cho hắn, dù hắn từ chối, cũng là lo lắng nàng không có vật gì phòng thân, nhưng hiện tại nàng ở trong cung cũng không cần dùng đến nó, thôi vậy ngày khác hắn sẽ tặng lại một con dao tốt hơn để thay thế.

Bên cạnh có người rao to đoán câu đố, cô chạy vài bước đến trước, vây quanh những chiếc đèn hoa đăng xoay vòng, dòng người lúc này dồn dập kéo đến, hắn vội vàng nhìn từ trong đám đông, thấy nàng đứng trước một chiếc đèn hoa đăng to lớn, quay đầu lại cũng đang nhìn hắn cười.

Nụ cười rạng rỡ của nàng, đôi mắt sáng ngời, thần thái như được hào quang bao phủ, khiến những chiếc đèn hoa đăng xung quanh cô đều lu mờ.

Hắn nhìn cô rực rỡ như vậy, nhất thời ngẩn ngơ.

Lúc này một đứa trẻ đâm vào người hắn, hắn vội vàng cúi người đỡ đứa trẻ, mẹ đứa trẻ liên tục xin lỗi, có lẽ là do đang vui trong lòng nên hắn nhìn những người xung quanh, vô thức cười.

Hắn mỉm cười tránh đám đông rồi ngẩng đầu lên, nhưng đã không còn thấy bóng dáng nàng đâu nữa.

Hắn vội vàng đi đến chỗ chiếc đèn hoa đăng nàng vừa đứng, nhìn xung quanh, toàn là người, rõ ràng nàng nổi bật đến thế trong đám đông, vậy mà lúc này hắn tìm khắp nơi cũng không thấy.

Ám vệ bên cạnh bước lên, cũng nói không tìm thấy.

Trong lòng hắn bỗng chốc trở nên nặng nề và lạnh lẽo, những người xung quanh đều đang cười, nhưng khắp người hắn lại run rẩy.

Là vì tức giận mà run rẩy.

Võ công của nàng rất tốt, hắn biết điều đó, ngay cả ám vệ cũng không theo kịp tung tích của nàng, có thể thấy đã sớm có tính toán muốn rời đi.

Nàng không muốn ở lại hoàng cung, không muốn đi theo hắn, cho nên mới phải rời đi như vậy?

Nếu đã như vậy, tại sao nàng còn phải giả vờ?

Trong lòng hắn thật sự lạnh lẽo, gió thổi qua chỉ cảm thấy lạnh thấu xương.

Hắn không nhịn được lại nghĩ, có phải nàng bị người ta bắt cóc?

Ý nghĩ này khiến lý trí sắp mất kiểm soát của hắn cuối cùng cũng được áp chế xuống, hắn ra lệnh cho ám vệ, dù có phải lật tung cả kinh thành này cũng phải tìm ra tung tích của nàng.