Trong bóng tối, Ngôn Ca không nhìn rõ người tới là ai, chỉ nghĩ là bọn sơn tặc, bèn bắt chước giọng tên cầm đầu: “Mau cút ra ngoài.”
Người tới không những không cút mà còn xông thẳng về phía Ngôn Ca.
Trong bóng tối, ánh sáng lạnh lẽo của dao găm lóe lên, may mà Ngôn Ca né kịp thời, nếu không chắc chắn sẽ bị người này một nhát đoạt mạng.
Trong lòng cô run lên, nhất thời không biết người này là địch hay bạn, chỉ theo bản năng né tránh.
Cô đã bỏ thuốc vào thức ăn trong bếp, đám sơn tặc tối nay đã ăn cơm, uống rượu, chắc chắn sẽ trúng chiêu, nhưng chắc chắn cũng sẽ có kẻ lọt lưới, Ngôn Ca đang gấp gáp muốn nhân lúc đám sơn tặc chưa phát hiện ra điều gì bất thường để đưa tín hiệu tấn công lên núi ra ngoài, đối mặt với sự tấn công của người này, cô liền muốn nhanh chóng giải quyết.
Ban đầu muốn lấy con dao găm ở dưới chân ra, nhưng sờ một cái lại trống không, Ngôn Ca lúc này mới nhớ ra, con dao đó của cô đã tặng cho hoàng đế.
Cả hai người đều không muốn đánh động người ngoài, trong bóng tối lặng lẽ ra chiêu, dùng chiêu thức tàn độc nhất tấn công đối phương, mong có thể nhanh chóng kết thúc trận đấu.
Liếc mắt một cái phát hiện mấy tên đứng ở cửa đã không thấy bóng dáng, trong lòng Ngôn Ca hơi run lên, có lẽ vì chậm một bước, cánh tay bị người này rạch một đường, nàng vội lùi lại, thấp giọng nói: “Ngươi tới đây là có ý gì?”
Đối phương rõ ràng sững sờ: “Ngôn Ca?”
Giọng nói này, quá quen thuộc.
Ngôn Ca sửng sốt, kẻ này là Nguyên Đế?
Đường đường là hoàng đế, sao lại đến sào huyệt thổ phỉ?
Nguyên Đế nghe bọn họ bàn tán tên cầm đầu thổ phỉ thích nam sắc, tối nay muốn thị tẩm một thư sinh bị bắt tới, hắn tuy cũng bị "bắt" tới đây, nhưng bản thân hắn muốn vào xem thử trong ổ cướp khét tiếng này là cái gì, cũng coi như nửa đẩy nửa theo.
Hắn thương xót thư sinh kia, nên đêm hôm khuya khoắt xông vào phòng của tên cầm đầu để cứu thư sinh ra ngoài.
Nhưng hắn không ngờ tên cầm đầu lại là Ngôn Ca, thảo nào bọn họ bàn tán tên cầm đầu sơn tặc thích nam sắc, Ngôn Ca là nữ nhân, thích nam sắc cũng là chuyện dễ hiểu.
Lúc này trong lòng Nguyên Đế như lửa đốt, giận cực điểm.
Hắn đã từng nghĩ ra rất nhiều thân phận của nàng, hắn tưởng nàng là hiệp khách giang hồ, tưởng nàng là hiệp nữ cướp của người giàu chia cho người nghèo nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, nàng lại là một tên cầm đầu đám thổ phỉ, hơn nữa còn là một tên cầm đầu khét tiếng thích nam sắc.
Giây phút này, ấn tượng trước đây của Nguyên Đế đối với Ngôn Ca tốt bao nhiêu, thì giờ phút này lại vỡ mộng bấy nhiêu, lúc này hắn thậm chí còn muốn đem nữ nhân trước mắt băm vằm để giải hận.
Ngôn Ca nghe giọng Nguyên Đế căm hận phẫn nộ, cũng ngẩn người, cô trông giống một tên cầm đầu thổ phỉ hung ác tàn bạo lắm sao?
Tuy nhiên, bây giờ chưa phải lúc để cô lộ thân phận.
Nguyên Đế đã ở đây, ám vệ hoàng gia chắc chắn cũng ở xung quanh, cô phải nghĩ cách dẫn Nguyên Đế đi.
Nếu không Minh Gia Quân và ám vệ hoàng gia đối đầu thì lại là một trận chém gϊếŧ sinh tử, nếu Nguyên Đế biết Minh Gia Quân lén lút mua lương thực, không chừng sẽ cho rằng Minh Gia Quân muốn tạo phản.
Trong nháy mắt, ý nghĩ của Ngôn Ca xoay chuyển, đưa tay kéo Nguyên Đế: “Bệ hạ, sao ngài lại ở đây?”
Nguyên Đế lại tưởng Ngôn Ca muốn tấn công hắn, dao găm trong tay vung lên, Ngôn Ca không né tránh, cánh tay lập tức bị rạch máu phun ra.
Máu nóng hổi bắn lên mặt Nguyên Đế, khiến cơn giận trong lòng hắn trong nháy mắt tan biến, ngược lại lại dâng lên một ngọn lửa không tên, sao nàng lại không tránh? Hắn nắm ngược cánh tay Ngôn Ca, nhưng lời nói ra lại biến thành: “Sao nàng lại là tên cầm đầu ở đây?”
Ngôn Ca dùng tay kia che vết thương ở cánh tay: “Bệ hạ, con dao găm này không phải là con dao ta tặng cho ngài sao, ngài thật nhẫn tâm, lại dùng dao này để làm ta bị thương.”
Nguyên Đế nghe nàng nói vậy, không chút do dự ném con dao găm xuống đất: “Nếu nàng thành thật nhận tội, trẫm sẽ tha chết cho nàng!”
Vừa dứt lời, Ngôn Ca đột nhiên đẩy hắn ra, bay người nhảy ra ngoài cửa sổ.
Nguyên Đế sao có thể để nàng rời đi như vậy, tức giận đuổi theo.
Ngôn Ca dẫn Nguyên Đế đến sau núi của sào huyệt thổ phỉ.
Địa thế phía sau núi hiểm trở, hơn nữa còn có rất nhiều bẫy rập, cô vốn định ở sau núi bỏ lại Nguyên Đế rồi tập hợp lại với người của mình, nhưng Nguyên Đế tuy là hoàng đế được nuông chiều từ bé, nhưng võ công cũng không yếu, hắn đuổi sát theo Ngôn Ca, vài lần suýt chặn được Ngôn Ca.
Cứ tiếp tục như vậy không được,
Vết thương ở cánh tay của Ngôn Ca chảy máu càng nhiều, cứ tiếp tục như vậy đối với cô là bất lợi nhất.
Trong lòng cô nóng ruột, nghe Gà Con trong đầu gào thét phía trước có bẫy rập, nàng lại giả vờ như không biết, chân trượt một cái, ngã nhào vào bẫy rập.
Nguyên Đế ở phía sau thấy không ổn, lao về phía trước muốn kéo Ngôn Ca lại, nhưng hắn lao đến quá nhanh, Ngôn Ca lại nặng hơn hắn tưởng tượng, hắn nắm lấy cổ tay Ngôn Ca, cùng cô rơi xuống bẫy rập.
Lúc rơi xuống Nguyên Đế muốn kéo Ngôn Ca vào trong lòng mình, nhưng Ngôn Ca lại xoay người, lúc rơi xuống đất, cô đã làm đệm lưng.
Bẫy rập là một cái hố rất sâu, dưới đáy không có cắm cọc nhọn, hai người may mắn giữ được mạng.
Nhưng vết thương của Ngôn Ca có chút nặng.
Cánh tay Ngôn Ca vốn đã bị thương, sau đó lại làm đệm lưng, mắt chân bị trật, vừa chạm đất đã đau đến mức rêи ɾỉ.
Nguyên Đế thân là hoàng đế, tuy người bên cạnh luôn luôn bảo vệ hắn nhưng hắn cũng chưa từng nghĩ tới lúc này lại được một nữ nhân bảo vệ, hắn gần như ngay lập tức ôm Ngôn Ca vào trong lòng: “Nàng sao rồi?”
“Không tốt lắm.” Giọng Ngôn Ca yếu ớt: “Chân gãy rồi, ngực cũng nứt rồi, hình như sắp chết rồi.”
Tay Nguyên Đế đầy máu từ cánh tay Ngôn Ca, tuy trong bóng tối nhưng máu tanh nồng nặc này lại khiến hắn kinh hãi.
“Đừng nói nữa.” Hắn nhanh chóng xé tay áo của mình băng bó vết thương ở cánh tay Ngôn Ca, lại sờ soạng tứ chi của Ngôn Ca, xác định Ngôn Ca chỉ bị trật mắt cá chân, không có vết thương nào khác, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Chịu đựng một chút, trẫm sẽ đưa nàng ra ngoài.”