Xuyên Thành Sư Tôn Phản Diện, Ta Giết Năm Nghịch Đồ

Chương 14: Vô Tà Kiếm Pháp, Hấp Dương Bổ Dương

Tiếng nổ vang dội từ bí cảnh khiến các tu sĩ xung quanh nhao nhao chú ý.

“Chẳng phải đó là bí cảnh Vọng Hư sao? Nghe nói lần mở tiếp theo phải đợi trăm năm nữa, sao giờ lại…”

“Đạo hữu không biết rồi, bí cảnh lần này đóng cửa sớm là do có người phá được tâm cảnh, được chủ nhân bí cảnh để mắt tới, sắp nhận truyền thừa rồi!”

“Ồ? Ra là vậy! Người này đúng là may mắn thật!”

Giữa tiếng xôn xao, bỗng vang lên một câu giọng điệu không hài hòa: “Đừng nghĩ nữa, người bên trong là Lê Dạ Chân Nhân.”

Bầu không khí bỗng chốc lặng ngắt. Một lúc sau, có người thì thào: “Truyền thừa này e rằng lại như ngọc quý phủ bụi rồi.”

____

“Sao truyền thừa này lại bất chính thế chứ?!”

Cố Thời Lê bực bội, tiện tay ném một viên ngọc châu cho Minh Hoa Linh Tôn: “Huynh đem thứ này đi bán đi. Gọi là Vô Tà Kiếm Pháp, vậy mà còn bắt phải tự cung rồi hấp dương bổ dương!”

Tự cung đã đành, lại còn phải hấp dương, chẳng phải còn thảm hơn cả Lâm Bình Chi sao?!

Minh Hoa Linh Tôn khẽ ho một tiếng: “Là song tu.”

Cố Thời Lê trừng mắt nhìn ông ấy: “Chúng ta là môn phái đàng hoàng, không thể để mấy thứ truyền thừa kỳ quái này len lỏi vào được.”

Minh Hoa Linh Tôn gật đầu rồi quay sang truyền âm cho tiểu đồ đệ: “Đem công pháp này cất vào bảng đen tầng bảy tháp công pháp, bán giá mười vạn điểm cống hiến.”

Bao nhiêu năm rồi, sư đệ vẫn không chịu được mấy chuyện song tu thế này. Không thể để hắn biết những truyền thừa trước đây đã đi đâu được!

Cố Thời Lê lẩm bẩm oán trách thêm vài câu rồi hỏi: “Còn bao lâu nữa là đến đại điển bái sư?”

Minh Hoa Linh Tôn đáp: “Hôm nay.”

Mặt Cố Thời Lê dần cứng lại: “Vậy giờ…”

Minh Hoa Linh Tôn: “Chỉ còn thiếu mỗi đệ thôi.”

___

Trên đài thí kiếm, thiếu niên đang đánh đấu đến say mê. Đôi mắt sáng rực linh quang, mũi kiếm lạnh lùng điểm tới, lần nào cũng chạm đúng chỗ yếu nhất của đối phương.

Các trưởng lão Thượng Thanh tông đều đứng bên quan sát, mấy vị sư huynh của Cố Thời Lê cũng có mặt.

Kình Thương gật gù: “Không tệ, nhưng sát khí hơi nặng.”

Thu Diệp Chước vuốt cằm: “Nghe nói từ lúc chúng ta tuyên bố tổ chức đại điển bái sư, hắn gần như ở lì tại sơn núi, ngày đêm luyện kiếm mới có thành quả hôm nay. Cũng xem như không phụ lòng tiểu sư đệ.”

Kình Thương nói: “Huynh an tâm rồi chứ?”

Thu Diệp Chước hừ lạnh: “Ngươi với ta đều biết sư đệ ghét chuyện phong hoa tuyết nguyệt thế nào, giờ lại thu một tiểu quan làm đồ đệ... Ngươi yên tâm được sao?”

Kình Thương uống một ngụm rượu: “Mặc kệ đi, dù sao cũng chỉ là một tiểu tử Luyện Khí kỳ, chẳng làm nên trò trống gì đâu.”

Thấy Cố Thời Lê bước tới, Kình Thương ra hiệu cho Thu Diệp Chước nhìn: “Huynh xem, tiểu sư đệ vui vẻ thế kia, tốt hơn hẳn so với việc tự giam mình trên Chước Tuyết Phong, như đang ngồi nhà lao vậy.”

Thu Diệp Chước thấy vậy, sắc mặt cũng dịu đi: “Ừm, xem như tiểu tử kia có chút tác dụng.”

Quả thật Cố Thời Lê rất vui vẻ.

Trên đài thí kiếm phía trước, thiếu niên đang đánh đấu rất đẹp mắt, rất xuất sắc kia chính là đồ đệ y!

Chỉ một lát sau, trên đài đã phân thắng bại. Thiếu niên đứng thẳng người, bắt chước dáng vẻ sư tôn, hơi ngẩng cằm, kiêu hãnh nói: “Còn ai không phục?”

“Không tệ.” Cố Thời Lê cười hỏi sư huynh: “Nó thắng được mấy trận rồi?”

“Sáu mươi mốt trận.”

Cố Thời Lê đứng hình: “Không phải bình thường chỉ vài người lên thách đấu thôi sao? Có phải đám này hợp nhau bắt nạt đồ đệ của ta không?”

Minh Hoa Linh Tôn ra hiệu y nhìn lên đài: “Đệ tự nhìn xem.”

Cố Thời Lê nhìn qua, thấy thiếu niên cầm kiếm quét mắt xung quanh, khẽ hừ một tiếng: “Ta còn tưởng các ngươi giỏi giang đến đâu, hóa ra chẳng có ai đáng để ta bận tâm.”

Cố Thời Lê quay sang Minh Hoa Linh Tôn rồi chậm rãi hỏi: “Nó nói chuyện gây thù oán thế, các huynh không ngăn cản sao?”

Minh Hoa Linh Tôn: “Đệ không ở đây, nó làm vậy mới kéo dài được thời gian.”

Thời gian thì kéo dài được rồi, nhưng... đó là sáu mươi mốt trận đấy! Tổng cộng sáu vạn một nghìn linh thạch!

Cố Thời Lê suýt nghẹn, run rẩy lấy hết bảo vật kiếm được lần này ra rồi cắn răng nói: “Đổi hết mấy thứ này ra linh thạch đi, ta phải nuôi đồ đệ.”

Minh Hoa Linh Tôn khẽ cười: “Kiếm pháp vừa rồi đủ để đệ trả cho đồ đệ một ngàn linh thạch mỗi trận rồi.”

“Thế thì tốt!”

Cố Thời Lê lập tức tươi tỉnh, nhìn đồ đệ với ánh mắt gần như phát sáng: “Đồ đệ ta đẹp thật, đồ đệ ta giỏi quá, đánh đẹp lắm, đánh thêm vài trận nữa!”

Minh Hoa Linh Tôn đỡ trán: “Được rồi, cũng đến lượt đệ xuất hiện rồi.”

Cố Thời Lê chậm rãi bước đến gần Thịnh Tuyết Niên, nhẹ giọng gọi: “Tuyết Niên, đồ nhi.”

Thịnh Tuyết Niên đang định nói thêm vài câu châm chọc.

Hắn vốn rất tự ti, nhưng sau khi thực sự giao đấu, hắn mới nhận ra những người này thậm chí không mạnh bằng con hồ ly cấp bốn.

Lúc mới bắt đầu, vì chưa quen với việc giao đấu cùng người khác nên hắn suýt chút nữa thua trận. Nhưng sau khi dần quen thuộc với chiêu thức của bản thân, hắn đã không gặp phải bất kỳ khó khăn nào trong các trận đấu.

Câu vừa rồi đúng là lời thật lòng của hắn: Còn tưởng các ngươi lợi hại thế nào, hóa ra chẳng có ai đáng để ta bận tâm.

Thịnh Tuyết Niên bỗng nhiên nhớ tới Lê Ngữ. Giờ đây kiếm pháp đã khắc sâu trong tâm trí hắn, khi hồi tưởng lại cảnh đối chiêu khi đó, hắn luôn có thể nghĩ ra vô số cách để phản kích. Hắn tò mò, nếu là thiếu niên ấy, liệu sẽ đối phó ra sao?

Chắc chắn sẽ lợi hại hơn đám người dưới này.

Hừ, một lũ phế vật, còn muốn tranh giành nam nhân với hắn, không có cửa đâu!

Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng chế nhạo thêm lần nữa thì đã nghe thấy giọng nói quen thuộc dịu dàng vang lên bên tai: “Tuyết Niên, đồ nhi?”

Đôi mắt hắn sáng lên, khí thế lập tức tiêu tan, từ một con mãnh thú hóa thành một chú cún nhỏ. Hắn vui sướиɠ lao đến: “Sư tôn!”

Giọng hắn trong trẻo, ngọt ngào như được rót mật, mềm mại mà đáng yêu.

Cố Thời Lê hoàn toàn không ngờ đồ đệ lại nhào vào lòng mình. Tuy có hơi ngơ ngác, nhưng y vẫn không nỡ đẩy ra, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu mái tóc mềm mại kia rồi dịu dàng khen: “Ngươi làm tốt lắm.”

Nói rồi, y đưa mắt nhìn khắp xung quanh: “Như vậy rồi, còn ai không phục nữa không?”

Cũng là câu nói ấy, nhưng khi Thịnh Tuyết Niên thốt ra thì tràn đầy ngạo nghễ, còn từ miệng Cố Thời Lê lại như gió xuân ấm áp. Khuôn mặt như tuyết sơn cô nguyệt của y mang theo một chút ôn hòa, làm dịu đi khí thế lạnh lùng, khiến đám thiếu niên bên dưới vừa tức vừa hận.

Bọn họ giận vì bản thân không đủ năng lực để chiến thắng Thịnh Tuyết Niên, giành lấy sự chú ý của Lê Dạ chân nhân. Nhưng cũng vì sự mềm mại thoáng qua trong ánh mắt kia mà họ không nỡ tiếp tục oán trách.

Thịnh Tuyết Niên cũng quay đầu, nhìn xung quanh rồi nở nụ cười ngọt ngào như một chú thỏ trắng nhỏ vô hại. Nhưng lần này, không ai dám coi thường hắn nữa.

Cố Thời Lê dẫn đồ đệ bước đến trung tâm đại điển. Trước ánh mắt của mọi người, Thịnh Tuyết Niên kính cẩn dâng chén trà bái sư, còn Cố Thời Lê thì ung dung ban tặng một quả trứng yêu thú: “Vật này là do ta lấy được trong bí cảnh. Nó mang huyết mạch giao long, thuộc hệ thủy, mà thủy sinh mộc, rất hợp với ngươi.”

Thịnh Tuyết Niên nhận lấy, không giấu nổi sự vui mừng.

Minh Hoa Linh Tôn liếc nhìn viên trứng, sắc mặt bỗng thay đổi.

“Sư đệ." Ông ấy truyền âm hỏi: “Đây là quà đệ tặng cho đồ đệ sao?”

Cố Thời Lê đầy đắc ý: “Tất nhiên rồi! Ta phải đánh nhau với phụ thân của nó mới lấy được đấy. Yêu thú cấp cao thế này, chẳng lẽ không xứng với đồ đệ ta?”

Minh Hoa Linh Tôn trầm mặc, trong lòng muốn hỏi: Đệ biết phụ thân của quả trứng này là giao long, vậy có biết nương của nó là loài gì không?”