Nếu nói trong kiếm tu trong thiên hạ có điểm chung gì, thì đó chắc chắn là nghèo.
Từ các đại nhân vật như Minh Hoa Linh Tôn đến các đệ tử ngoại môn trong tông, chẳng ai khá giả.
Kiếm, thuốc dưỡng thương, ngay cả chính bản thân đều cần linh thạch để duy trì, nghèo đến mức mười người kết hôn thì đến tám người ở rể.
Nhưng dù có nghèo thế nào, chỉ cần các đại nhân vật nhón tay ban phát cũng đủ cho tu sĩ cấp thấp sống qua ngày. Chính vì vậy, Cố Thời Lê mới dám mạnh miệng mượn linh thạch từ sư huynh mình, Minh Hoa Linh Tôn, người đang ở Đại Thừa kỳ, hơn y những ba đại cảnh giới.
Kiếm tu cực khổ ra sao, người trong nghề tự hiểu. Minh Hoa Linh Tôn không hỏi thêm, chỉ đưa linh thạch, nhưng không quên nhắc nhở: “Đồ đệ là người thừa kế của đệ, không thể tùy tiện dùng linh thạch để qua loa.”
“Ta hiểu.” Cố Thời Lê xua tay: “Nửa tháng nữa có tiểu bí cảnh mở ra, ta sẽ kiếm vài món phù hợp với Tuyết Niên.”
Đi được vài bước, y lại quay lại, hạ giọng dặn dò: “Nếu đồ đệ ta có hỏi về Lê Ngữ thì các huynh cứ hãy bảo không quen, nói là tán tu bên ngoài, tuyệt đối không được tiết lộ thân phận.”
Mắt Thu Diệp Chước sáng lên, nhìn bóng lưng y đi xa mới quay sang hỏi Minh Hoa Linh Tôn: “Lê Ngữ?”
Minh Hoa Linh Tôn khẽ thở dài: “Đừng cố ý chọc hắn…”
Thu Diệp Chước cười ranh mãnh: “Ta chỉ muốn xem náo nhiệt thôi. Đồ đệ không muốn nhận cũng nhận rồi, thân phận không muốn dùng cũng đã dùng. Sư huynh không thấy tò mò sao?”
Nghe vậy, Minh Hoa Linh Tôn im lặng một lúc rồi cũng trầm ngâm nói: “Điều tra được thì cho ta xem với.”
Ba tháng qua, Cố Thời Lê không hề lười biếng, mỗi ngày đều cẩn thận sắp xếp ký ức.
Nguyên chủ trước đây xuất thân từ hạ giới, được Tố Diễn Tôn Giả, một đại năng Độ Kiếp kỳ mang về tông môn khi mới ba tuổi. Trong trăm năm sau đó, ngoài những lần lịch luyện, chưa bao giờ rời khỏi Tuyết Phong. Mãi đến bảy năm trước, khi tu vi đột ngột đình trệ, nguyên chủ mới ra ngoài lịch luyện và vô tình có được tà công có thể mượn thiên phú người khác để mài mòn linh căn.
Dù vậy, ký ức của nguyên chủ vẫn như lớp sương mù, mờ nhạt và khó rõ ràng. Nhưng ít nhất, Cố Thời Lê cũng biết được nguyên chủ và y có tính cách khá tương đồng.
Đương nhiên rồi, đây vốn là nhân vật trong tiểu thuyết mà bạn y viết dựa trên tên và ngoại hình của y! Vậy nên, trong mắt bạn y, rốt cuộc y là thứ cầm thú gì?!
Nghĩ tới đây, mặt mày Cố Thời Lê có hơi vặn vẹo.
Thấy sư tôn sắc mặt kỳ quái, Thịnh Tuyết Niên vừa định bước vào động phủ lại dừng chân, lùi vài bước rồi quay đầu chạy mất.
Cố Thời Lê chống cằm, thần thức quét qua, biết đồ đệ đang làm gì liền không nhịn được mà bật cười, sau đó phất tay thả ra một con hạc giấy: “Tuyết Niên, qua đây, vi sư có chuyện muốn nói với ngươi.”
Thịnh Tuyết Niên không tình nguyện quay lại, cúi đầu thi lễ: “Đồ nhi bái kiến sư tôn.”
Cố Thời Lê đã sớm biết dáng vẻ thật của đồ đệ mình nên không ép buộc hắn phải ưỡn ngực ngẩng đầu. Y đi thẳng vào vấn đề: “Ta đã thu ngươi làm đồ đệ thì phải chính thức tuyên bố với thiên hạ. Ba tháng nữa sẽ tổ chức đại điển bái sư, ngươi hãy chuẩn bị đi.”
Thịnh Tuyết Niên sững sờ: “Bái sư? Tuyên bố với thiên hạ?”
Cố Thời Lê gật đầu, nụ cười mỉm mang theo khí thế ngạo nghễ thiên hạ, làm người khác không khỏi phấn khởi theo.
“Ta… ta…” Thịnh Tuyết Niên lắp bắp, không biết nói gì.
Cố Thời Lê nhìn thẳng vào hắn rồi chậm rãi nói: “Ngươi có biết ý nghĩa của việc được ta thu làm đệ tử không? Những người muốn bái ta làm sư nhiều như cá qua sông, nhưng ta chỉ vừa ý ngươi, chỉ nhận một mình ngươi.”
Nghe vậy, sắc mặt Thịnh Tuyết Niên tái nhợt.
Điều này đồng nghĩa với việc sẽ có vô số người không vừa mắt với hắn, đồng nghĩa với việc trong buổi đại điển bái sư, hắn sẽ bị nhiều người thách đấu.
Hắn miễn cưỡng mỉm cười, thử hỏi: “Sư tôn sẽ bảo vệ đồ nhi chứ?”
“Sẽ không.” Cố Thời Lê không nỡ nhìn vẻ mặt hiện tại của đồ đệ, chỉ thở dài nhìn xa xăm: “Thật ra, đây là thử thách ngươi phải đối mặt, vi sư không thể nhúng tay.”
Thịnh Tuyết Niên hơi loạng choạng, trong lòng chỉ muốn… bệnh luôn cho xong.
Không bái sư có được không? Làm đệ tử không danh không phận cũng tốt, tiện đường chuyển nghề làm tiểu thϊếp luôn.
Ý nghĩ vừa thoáng qua, hắn liền nghe sư tôn nói: “Nhưng mà chỉ cần có người thách đấu, nếu ngươi thắng một lần, vi sư sẽ thưởng cho ngươi một nghìn linh thạch hạ phẩm.”
“Bao nhiêu ạ?”
Cố Thời Lê nhếch môi cười, lặp lại: “Một nghìn linh thạch hạ phẩm.”
“Sư tôn.” Thịnh Tuyết Niên nghiêm túc nhìn y, sau đó cung kính cúi người hành lễ: “Đồ nhi nhất định không phụ sự dạy bảo của sư tôn, trăm trận trăm thắng!”
Nụ cười của Cố Thời Lê cứng đờ: “Không cần.”
Thịnh Tuyết Niên: “?”
Cố Thời Lê: “Không cần đánh trăm trận, tùy tiện đánh vài trận là được rồi.”
Y rất nghèo, không có nhiều linh thạch như vậy!
Không ổn, cứ mượn tiền mãi sẽ không nuôi nổi đồ đệ, phải tìm cách mở nguồn thu thôi.
Nửa tháng sau, Cố Thời Lê vội vàng mang kiếm tiến vào bí cảnh.
Thời gian thấm thoắt trôi, nháy mắt đã đến trước ngày đại điển bái sư. Thịnh Tuyết Niên mong ngóng từng ngày, mười ngày trước đã ngừng đi săn yêu thú, chuyển sang tu dưỡng tinh thần.
Đánh gϊếŧ nhiều ngày, làn da hắn đã sạm đi không ít, phải cẩn thận dưỡng lại. Nghe Lê Ngữ nói trong giới tu chân có đan dược dưỡng nhan, không biết số linh thạch kiếm được đã đủ mua một viên chưa. Giá mà Lê Ngữ còn ở đây thì hắn chắc chắn sẽ biết.
Thịnh Tuyết Niên thở dài, đi loanh quanh vẫn không thấy bóng dáng sư tôn đâu, tính toán thời gian lại càng bất an hơn.
Ngày mai là đại điển bái sư rồi, sao sư tôn vẵn chưa trở về?
Liệu có phải đột nhiên không muốn nhận hắn nữa không?
Hoàng hôn dần buông, cuối cùng cũng có bóng người từ xa bay tới. Càng lúc càng gần, Thịnh Tuyết Niên ngước nhìn không chớp mắt.
Nhưng càng nhìn, hắn lại càng thất vọng.
Chỉ thấy một nam nhân cao lớn rơi xuống đỉnh núi. Đại kiếm trong tay đâm thẳng xuống đất, tạo nên tiếng “rầm” vang dội. Người kia ngửa đầu tu một ngụm rượu lớn, sau đó dùng tay áo lau miệng rồi phàn nàn: “Chước Tuyết Phong này lạnh thật, tiểu sư đệ không sợ làm hư bảo bối ngoan của hắn sao?”
Bảo bối ngoan? Là chỉ ta sao?
Mặt Thịnh Tuyết Niên thoáng đỏ, hỏi một cách đầy hy vọng: “Là sư tôn bảo sư bá tới đón ta sao?”
Nam nhân khựng lại, ngập ngừng đáp: “Xem là như vậy đi.”
Sau đó người nọ vung tay, hồ lô rượu bỗng lớn lên rồi ra hiệu cho Thịnh Tuyết Niên trèo lên: “Đi thôi, ngày mai là đại điển bái sư rồi, sư bá dẫn ngươi về nghỉ ngơi.”
Thịnh Tuyết Niên liếc nhìn thanh kiếm dưới chân nam nhân, ngỏ ý rõ ràng muốn đứng trên đó.
Nam nhân nọ phá lên cười: “Đừng nhìn nữa. Kiếm này chỉ để nương tử của ta đứng thôi.”
___
Trong đại điện, Minh Hoa Linh Tôn đứng ngồi không yên.
“Bí cảnh kia đã đóng lại từ lâu, nhưng Lê Dạ vẫn chưa quay về, chỉ e rằng…”
Đệ tử mới thu của ông ấy cau mày hỏi: “Không lành ít dữ nhiều?”
Minh Hoa Linh Tôn lắc đầu, giọng nói đầy phiền muộn: “Chỉ e rằng lại bị cơ duyên quấn lấy rồi.”
Sư đệ của ông ấy cũng giống như sư tôn Tố Diễn năm đó, là loại người trời sinh được cơ duyên đuổi theo.
Năm đó, sư tôn từng nói một câu: Thiên địa này không dung được những kẻ cô độc vô song. Ta và sư đệ của ngươi đều là những người không có tình cảm, thiên đạo chỉ mong bọn ta thăng thiên tại chỗ rồi cuốn gói rời khỏi nhân gian.
Đến nay Minh Hoa Linh Tôn vẫn không hiểu câu nói đó, nhưng mấy chữ quan trọng thì ông ấy nghe rất rõ:
Vận mệnh chi tử.
Thăng thiên tại chỗ.
Sư đệ của ông ấy chính là một thiên tài đáng sợ như vậy.