Từ sau ngày dẫn đồ đệ ra sau núi, Cố Thời Lê gần như chẳng còn tác dụng gì.
Cũng không thể nói là vô dụng, dù sao mỗi lần mang yêu thú đi bán đều là y, còn Thịnh Tuyết Niên thì gần như sống luôn trong núi, ngoài ngồi thiền ra thì chỉ có chém gϊếŧ yêu thú.
Chớp mắt đã ba tháng trôi qua, thiếu niên áo đỏ đẫm máu lảo đảo bước ra từ trong núi.
Hắn kéo theo một con mãng xà to bằng thùng nước sau lưng. Theo tu vi mà nói, nó khoảng chừng Luyện Khí tầng ba, nhưng điều kỳ lạ là trên thân nó không có vết thương, chỉ có vài chỗ ở bảy tấc và đầu.
Thịnh Tuyết Niên lau vết máu trên mặt rồi ném con hắc xà xuống đất: “Da rắn còn nguyên, có thể bán được ba mươi linh thạch phải không?”
“Đúng vậy.” Cố Thời Lê trong thân phận Lê Ngữ đáp, thấy hắn định tiếp tục vào rừng chém gϊếŧ yêu thú, y liền vội vàng ngăn lại: “Đã ba tháng rồi, nếu cứ tiếp tục thế này sẽ không tốt cho cơ thể, ca ca nên nghỉ ngơi đi thì hơn.”
“Nghỉ ngơi cái gì?” Thịnh Tuyết Niên liếc xéo, ánh mắt đầy sát khí: “Ngươi tự đi mà chơi, đừng làm phiền ta luyện kiếm!”
Trong lòng hắn cũng có chút do dự, nhưng cảm giác kiếm tiền thật sự quá đã, mà cảm giác kiếm xuyên qua da thịt lại càng mê hoặc hơn, khiến hắn không thể dứt ra được.
Cố Thời Lê:"?"
Đồ nhi, ngươi mà như vậy là không có bằng hữu đâu đấy biết không?!
Mặc dù đồ đệ không phải kiểu nghiện chơi game không dứt ra được, nhưng rõ ràng đắm chìm trong gϊếŧ chóc cũng không tốt lắm. Y suy nghĩ một chút, ngón tay bấm pháp quyết, biến hóa thành dáng vẻ trưởng thành.
Đến gần nửa ngày, trời cũng đã tối, Thịnh Tuyết Niên mới kéo theo con mồi trở về.
Mấy lần gần đây hắn đều nhờ Lê Ngữ mang yêu thú đi bán vì ngại đi lại, nhưng ban nãy giọng điệu của hắn hơi tệ, có khi nào tình bạn giữa bọn họ bị rạn nứt không? Hắn phải tìm cách tự đi bán mới được.
Thịnh Tuyết Niên nghĩ vậy, ánh mắt hướng về phía Lê Ngữ hay đứng đợi.
Nhưng chỉ liếc qua một cái, hắn đã sững sờ.
Người thanh niên đứng chắp tay trong màn đêm như cao sơn cô nguyệt, thần thái khó đoán.
Thịnh Tuyêt Niên vốn đang bước những bước dài, giờ lại đột ngột chuyển thành bước nhỏ, con hồ ly đang xách trong tay cũng chuyển thành ôm vào lòng. Biểu cảm lạnh lùng đầy sát khí lập tức tan biến, thay vào đó là vẻ ngoan ngoãn như tiểu thê tử.
“Sư tôn…” Hắn dịu dàng hỏi: “Lần này sư tôn ra ngoài có đạt được ý nguyện không?”
Cố Thời Lê nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng không nỡ nhìn thêm, nhắm mắt nói: “Ban đầu đã mãn nguyện rồi…”
Sau đó y lẩm bẩm: Nhưng sao ta vừa quay về, đồ đệ lại biến thành ngoan ngoãn yếu mềm như kẹo bông thế này rồi?
Đồ nhi, ngươi như vậy là dễ bị "đè" lắm đấy!
Nghe giọng điệu này thì có vẻ như sư tôn không đạt được mục đích, Thịnh Tuyết Niên lập tức ngoan ngoãn hơn, chủ động dâng con hồ ly lên nịnh nọt: “Đây là thành quả hôm nay của đồ nhi, tặng sư tôn!”
Hắn đau lòng không thôi, con hồ ly này ít nhất cũng bán được năm mươi linh thạch! Sớm biết vậy đã gϊếŧ sớm hơn rồi!
Lúc này, Cố Thời Lê mới nhìn kỹ con hồ ly rồi khẽ “ồ” lên một tiếng: “Yêu thú Luyện Khí tầng bốn?”
Y khen ngợi: “Không tệ, tiến bộ rất nhanh.”
Lần đầu tiên được trưởng bối khen ngợi không phải về ngoại hình, Thịnh Tuyết Niên vui không kiềm được, nỗi đau lòng cũng vơi đi nhiều, hào hứng nói: “Có thể làm găng tay cho sư tôn!”
Cố Thời Lê xúc động, sau đó quả quyết nhận lấy.
Đồ đệ tặng quà thì không thể nhận không, y lấy ra một bình ngọc, nói: “Lần này vi sư ra ngoài là để tìm linh dịch này, uống vào có thể không đói trong vài tháng, linh khí lại dồi dào, rất thích hợp cho tu sĩ Luyện Khí kỳ. Nay kiếm pháp của ngươi đã tiến bộ nhiều, nên về tĩnh tu một thời gian.”
Y không hề ngại máu me trên người đồ đệ mà gọi kiếm dừng lại bên cạnh hắn: “Đi thôi.”
Thịnh Tuyết Niên lại ngập ngừng: “Lê Ngữ đệ đệ đâu rồi ạ?”
Cố Thời Lê không chút chột dạ đáp: “Hắn bận việc nhà nên đi về rồi.”
Thịnh Tuyết Niên cắn môi, tỉnh lại từ cảm giác sảng khoái của gϊếŧ chóc và sự mê hoặc của tiền bạc, cuối cùng mới chậm chạp nhận ra sự hối hận.
Ba tháng nay, mỗi lần hắn từ rừng ra đều thấy Lê Ngữ, lần nào cũng là Lê Ngữ mua trước yêu thú, không lần nào từ chối, cũng không lần nào tỏ vẻ khó chịu. Một bằng hữu như vậy, ai mà không thích?
Nhưng nếu phải lựa chọn một lần nữa, hắn vẫn chọn tiền!
Bằng hữu sao quan trọng bằng tiền? Thiên hạ thiếu gì bằng hữu đoạn tuyệt vì lợi ích, trở mặt vô tình.
Nhưng Cố Thời Lê thì lại hoàn toàn không biết đồ đệ của mình đã lệch lạc tới mức nào, chỉ vì thấy hắn lo lắng cho “Lê Ngữ” mà cảm thấy vui mừng, vỗ về vài câu rồi rời đi, để đồ đệ ngủ trước.
Đã chém gϊếŧ ba tháng, bây giờ nên nghỉ ngơi cho tốt, tu luyện không cần gấp. Nhưng Thịnh Tuyết Niên lại kéo lấy áo y, nói với vẻ mặt tội nghiệp: "Sư tôn, đồ nhi sợ…”
Cố Thời Lê: "?"
Thịnh Tuyết Niên đáng thương nói: “Trong núi nhiều dã thú, trong Ngọc Phủ có nhiều sư bá, đồ nhi sợ các sư bá lại tới dòm ngó. Sư tôn… sư tôn có thể ngủ cùng đồ nhi không?”
Cái quái gì mà núi nhiều dã thú, Ngọc Phủ nhiều sư bá?!
Nếu không phải Cố Thời Lẻ đã thấy hắn đánh nhau với dã thú điên cuồng thế nào thì có khi còn bị hắn lừa.
Y lạnh nhạt đáp: “Không được.”
Thịnh Tuyết Niên đành bỏ cuộc, nhìn y rời đi với ánh mắt ai oán.
Quả nhiên, trèo lên giường sư tôn khó hơn gϊếŧ yêu thú nhiều… Nhưng cũng đáng hơn gϊếŧ yêu thú, ba tháng hắn mới kiếm chưa tới một nghìn linh thạch, còn sư tôn tùy tiện cho một cái đã được một nghìn rồi.
Vẫn là leo giường có tương lai hơn, mà gần đây sư tôn cũng không đánh hắn… Lần sau có thể thử câu dẫn táo bạo hơn!
Cố Thời Lê chỉ cho rằng đồ đệ nhút nhát, tự ti chứ hoàn toàn không biết hắn là một đứa ba ngày không đánh là leo lên mái nhà. Y không nghĩ ngợi nhiều, tranh thủ đêm tối rời khỏi Chước Tuyết Phong, nhờ các sư huynh chuẩn bị lễ bái sư.
Tiện thể… y lạnh giọng cười nhạt: “Đồ đệ ta bị các huynh dọa sợ không nhẹ, đến tối còn ngủ không yên giấc!”
Vậy nên, cần bồi thường tổn thất tinh thần.
Thu Diệp Chước bật cười: “Hắn giả vờ đấy.”
Cố Thời Lê liếc nhị sư huynh một cái rồi hùng hồn đáp: “Giả vờ thì sao? Nửa đêm chạy tới vây quanh người ta, không phải đệ tử của các huynh nên các huynh không đau lòng, nhưng ta thì rất đau lòng.”
Minh Hoa Linh Tôn cười nhạt nhìn bọn họ cãi nhau, một lúc sau mới hòa giải: “Hai tháng nữa sẽ phát thiệp mời.”
“Chỉ là…” Ông ấy thở dài bất lực: “Đệ cũng biết có rất nhiều thiếu niên tài giỏi muốn bái đệ làm thầy, vậy nên việc cản bọn chúng luận võ là không thể. Nếu Thịnh Tuyết Niên không xuất sắc, e rằng sẽ bị đả kích đến tâʍ đa͙σ tan vỡ.”
“Không đâu." Ánh mắt Cố Thời Lê có chút lảng tránh, giọng điệu cũng hơi mơ hồ: “Bị đánh bại chỉ là chuyện nhỏ thôi, tuyệt đối không làm tâʍ đa͙σ hắn tan vỡ được.”
Minh Hoa Linh Tôn tò mò: “Ồ?”
Cố Thời Lê nghiêm túc đáp: “Thứ khiến hắn tan vỡ chỉ có thể là… phá sản.”
Minh Hoa Linh Tôn cứng người, nụ cười trên mặt Thu Phong Chước cũng dần tắt, trong mắt chỉ còn lại một câu: Đệ đang đùa ta sao?
Cố Thời Lê hùng hồn nói: "Tu tiên mà, chủ yếu cũng là vì du͙© vọиɠ. Có người cầu trường sinh, có người vì báo thù, có kẻ vì sắc đẹp. Đồ đệ ta tu tiên vì tiền thì sao chứ?”
Tới giờ vẫn chưa bị Thu Phong Chước phát hiện y đã đổi linh hồn dưới lớp da này, Cố Thời Lê càng thêm tự tin, không còn cẩn thận dè dặt như trước mà đắc ý nói: “Ta đã nghĩ kỹ rồi, lễ bái sư ngày đó, ai dám thách đấu hắn, thắng một lần được một nghìn linh thạch.”
Minh Hoa Linh Tôn suy nghĩ rồi bỗng bật cười: “Cũng coi như một cách hay.”
Cố Thời Lê cười theo rồi mặt dày nói: "Cho nên sư huynh, huynh có thể cho đệ mượn ít linh thạch trước được không…”
Là một kiếm tu không biết luyện đan cũng chẳng biết luyện khí, y nghèo đến mức ngoài Chước Tuyết Phong ra cũng chỉ còn lại thanh kiếm.
Ngàn linh thạch mà y tặng đồ đệ cũng là y cắn răng vét ra đấy!
Minh Hoa Linh Tôn: ???
Ông ấy hoang mang hỏi: “Ta nhớ các trưởng lão Nguyên Anh trong tông môn đều có linh thạch hàng năm, linh thạch của đệ đâu?”
Cố Thời Lê nhìn về phương trời xa xăm: “Ta nói ta ngủ một giấc dậy, phát hiện chúng đã bị ta xài hết rồi, huynh có tin không?”
Nguyên chủ xài quá hao, cái túi trữ vật để lại cho y trống rỗng không còn gì.
Lúc này, trên Chước Tuyết Phong xa xa, Thịnh Tuyết Niên đang mơ, mơ thấy cuối cùng hắn cũng trèo được lên giường của sư tôn, trở thành người của sư tôn, ôm lấy núi linh thạch khổng lồ.
Giấc mơ thật đẹp, trái ngược hoàn toàn với hiện thực.