Xuyên Thành Sư Tôn Phản Diện, Ta Giết Năm Nghịch Đồ

Chương 11: Nếu Có Thể Làm Hoa Khôi Thì Tốt Biết Mấy

Cố Thời Lê đã sớm nghĩ xong cái tên, đáp: “Ta tên là Lê Ngữ.”

Bằng hữu thân thiết thường gọi y là Thạch Đầu hoặc Lý Ngư, vậy nên tên giả cũng được lấy từ ngoại hiệu quen thuộc, như vậy sẽ không bị lỡ miệng.

Thịnh Tuyết Niên liền giới thiệu bản thân: “Ta tên Thịnh Tuyết Niên, năm ta sinh ra có trận tuyết lớn.”

Nói xong hắn lập tức hối hận. Chắc chắn Lê Ngữ đã biết tên thật của hắn, việc gì phải tự giới thiệu thêm? Chuyện tuyết lớn cũng không nên nói ra, lỡ bị hỏi đến thân thế thì sao…

Tất nhiên Cố Thời Lê không muốn chạm vào vết thương lòng của đồ đệ, bèn cố gắng khen ngợi: “Chắc khung cảnh tuyết phủ trắng xóa hôm ấy đẹp lắm nhỉ?”

Thịnh Tuyết Niên sững sờ.

Cố Thời Lê tiếp tục khen: “Ta nghe nói cõi phàm trần rất náo nhiệt, ngập tràn hơi thở cuộc sống, chỉ tiếc là ta chưa từng đến.”

“Ừ, thật sự rất vui.” Cuối cùng Thịnh Tuyết Niên cũng tìm được một điều hơn hẳn Lê Ngữ, liền nghiêm túc hồi tưởng: “Lúc nào trên thuyền hoa cũng có mỹ nhân ca hát, trong thư lâu thì kể những câu chuyện thú vị, chợ cỏ thì tấp nập, lại còn có lễ hội hoa đăng…”

Hai thiếu niên vừa nói vừa ngồi trên giường, khi nói đến đoạn hưng phấn, Thịnh Tuyết Niên khoa chân múa tay: “...Cuối cùng, một vị vương gia phải bỏ ra cả ngàn vàng mới mua được một đêm của hoa khôi ấy!”

Trên thuyền hoa, hắn chỉ là tiểu đồng, thư lâu thì lén lút đến nghe, chợ cỏ không có cơ hội dạo chơi, lễ hội hoa đăng cũng chỉ đi được một lần. Duy chỉ có đại lễ hoa khôi xuất các ba năm tổ chức một lần là hắn được chứng kiến, đến nay vẫn khó quên, cũng không ngừng ao ước.

“Ước gì ta cũng có thể…” Thịnh Tuyết Niên đột nhiên ngừng lại.

Cố Thời Lê hỏi: “Sao thế?”

Thịnh Tuyết Niên nuốt lại mong ước trở thành hoa khôi, miễn cưỡng cười: “Ước gì ta cũng có thể trở thành người được người ta bỏ ra một lần ngàn vàng thì tốt biết mấy.”

Cố Thời Lê chớp mắt, sau đó nở nụ cười cong như vầng trăng, chỉ vào chiếc túi thêu mà Thịnh Tuyết Niên đang vô thức vò nắn trong tay: “Bây giờ ca ca đã có thể rồi, chỉ cần một viên linh thạch thôi là đã đổi được ngàn vàng.”

Thịnh Tuyết Niên cúi đầu nhìn túi thêu rồi ngẩng đầu nhìn Cố Thời Lê, run rẩy nói: “Ngàn vàng?”

Hắn siết chặt túi thêu, thầm nghĩ: Đủ rồi, đủ rồi, dù ta làm hoa khôi mười đời cũng không kiếm được ngần ấy tiền!

Cố Thời Lê thấy đồ đệ vui mừng, suýt chút nữa đem hết linh thạch trong túi trữ vật của mình cho hắn, nhưng vì đang giả làm "Lê Ngữ" nên y đành kiềm chế, ân cần nhìn Thịnh Tuyết Niên lật đi lật lại nghịch linh thạch và kiếm gỗ.

Sau khi kiểm đếm hết những thứ trong túi trữ vật, Thịnh Tuyết Niên mới nhớ ra chuyện chính, hắn nắm lấy kiếm gỗ nói: “Chúng ta đi luyện kiếm đi.”

Sư tôn đã cho nhiều tiền như vậy, hắn nhất định phải nỗ lực hơn.

“Được,” Cố Thời Lê càng cười hiền hậu hơn: “Tuyết Niên ca ca thật chăm chỉ, đúng là tấm gương sáng cho bọn ta noi theo!”

Thịnh Tuyết Niên bị khen đến đỏ mặt, không nhịn được nghĩ: Nếu Lê Ngữ ở trong hoa quán, chắc chắn cũng sẽ có người nguyện bỏ ngàn vàng vì hắn.

Sau đó lại nghĩ tiếp: Ta và Lê Ngữ còn quá non nớt, nếu là sư tôn vào hoa quán, vậy thì không chỉ là ngàn vàng mà đến kẻ keo kiệt như ta cũng sẽ muốn bỏ tiền ra tiêu khiển, thậm chí là trả tiền để được người phục vụ.

Hắn đang mải miên man suy nghĩ thì chợt có một mũi kiếm đâm thẳng tới.

Thiếu niên nhỏ nhắn khí thế bừng bừng, hoàn toàn khác vẻ mềm mại khi nãy, nghiêm túc nói: “Tuyết Niên ca ca cẩn thận, dù ta còn nhỏ nhưng ba tuổi đã bắt đầu luyện kiếm. Chân nhân bảo ta làm đá mài kiếm cho huynh, trong ba tháng mài ra phôi hình kiếm pháp!”

Thịnh Tuyết Niên vội vàng nâng kiếm đỡ, ban đầu còn tạm ổn, nhưng càng về sau chiêu kiếm càng nhanh, khiến hắn dần trở nên lúng túng, đối thủ lại vô cùng thành thạo.

Một chiêu nhắm thẳng vào mặt, Thịnh Tuyết Niên sợ đến mức nhắm mắt lùi lại hai bước, kiếm rơi xuống đất, mặt tái nhợt nói: “Ta… Ta không làm được đâu, ta không có thiên phú này…”

Cố Thời Lê vội vàng dỗ dành: “Tuy ca ca chưa quen với việc đón chiêu, nhưng lần đầu giao đấu mà có thể cầm cự đến giờ đã là rất lợi hại rồi.”

Thịnh Tuyết Niên cười khổ: “Đệ đừng dỗ ta, ta thế nào ta còn không biết sao?”

Cố Thời Lê cau mày: “Nhưng đúng là ca ca rất lợi hại mà.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của y đầy vẻ rầu rĩ: “Ta đã luyện kiếm nhiều năm, đấu với ca ca thì chẳng phải là bắt nạt sao. Nếu ca ca vì vậy mà tự ti thì ta biết ăn nói thế nào với chân nhân đây?”

Ài, y quên mất đồ đệ này của y dễ tự ti, sớm biết vậy đã nhường thêm chút.

Y suy nghĩ một lát, đột nhiên kéo tay Thịnh Tuyết Niên nói: “Đi, ta dẫn ca ca ra sau núi, lúc đó ca ca sẽ biết mình lợi hại thế nào!”

Trên đỉnh Chước Tuyết Phong, tuyết phủ quanh năm không tan, nhưng ở lưng chừng núi lại là khu rừng rậm rạp, thỉnh thoảng có những con thỏ tuyết khổng lồ lớn ngang người nhảy qua, đôi mắt đỏ rực như máu ánh lên vẻ hung hãn đáng sợ.

Thịnh Tuyết Niên giật mình lùi hai bước, mặt trắng bệch: “Không phải định bảo ta đấu với thứ này chứ…”

Cố Thời Lê nghiêm túc nắm tay cổ vũ: “Huynh nhất định sẽ làm được!”

Không, ta làm không được!

Thịnh Tuyết Niên nhìn con thỏ to lớn, bộ dáng dữ tợn kia khiến chân tay hắn mềm nhũn, chỉ muốn xoay người chạy trốn. Hắn bắt đầu nghi ngờ Lê Ngữ cố tình đưa hắn tới đây để hại chết hắn.

Cố Thời Lê cười nói: “Mấy con thỏ này có thể đổi lấy linh thạch, mỗi con trị giá khoảng mười linh thạch hạ phẩm.”

Mười linh thạch hạ phẩm… tương đương với mười ngàn lượng vàng!

Ánh mắt Thịnh Tuyết Niên lập tức thay đổi.

Lưng hắn chẳng còn đau, chân cũng không còn run, cả người tràn đầy khí thế, không nói lời nào liền lao thẳng đến con thỏ, vung kiếm chém xuống.

Tất nhiên là chém trượt. Con thỏ tuyết phát ra tiếng kêu chói tai rồi lao tới húc hắn.

Nhưng tốc độ của con thỏ vẫn không thể sánh được với lúc nãy khi Lê Ngữ ra chiêu. Hơn nữa tu vi của hắn đã được nâng cao, cộng thêm ham muốn kiếm tiền đã tiếp thêm sức mạnh, khiến động tác của hắn nhanh đến mức tạo thành tàn ảnh.

Một lát sau, Thịnh Tuyết Niên toàn thân đẫm máu kéo con thỏ bị chém đến nát bét trở về, đôi mắt hắn sáng rực, phấn khích hỏi: “Thật sự đổi được mười linh thạch sao?”

Hắn vốn có dung mạo xuất chúng, giờ đây dù người đầy máu cũng không khiến ai thấy ghê sợ, ngược lại còn toát lên một vẻ đẹp quyến rũ lạ thường.

Cố Thời Lê gật đầu: “Đổi được…”

Ánh mắt Thịnh Tuyết Niên càng sáng hơn.

Cố Thời Lê lại bổ sung: “Nhưng bộ lông con này nát quá, giá sẽ bị giảm.”

Thịnh Tuyết Niên nhíu mày nhìn xác con thỏ, lập tức thấy tiếc nuối. Hắn hận mình ra tay quá mạnh, không giữ lại nguyên vẹn cái xác.

Cố Thời Lê chỉ về phía rừng sâu rồi mỉm cười nói: “Trong đó còn rất nhiều.”

Thịnh Tuyết Niên chậm rãi quay đầu nhìn vào rừng, ánh mắt lóe lên tia nghi ngờ. Một lúc lâu sau hắn mới thở dài, cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi: “Đấu với đám dã thú này… cũng tính là luyện kiếm, đúng không?”

Cố Thời Lê gật đầu đáp: “Đương nhiên rồi.”

Y vừa dứt lời, Thịnh Tuyết Niên đã quay người lao thẳng vào rừng, còn không quên để lại một câu trong gió: “Vậy để hôm khác đấu với đệ! Hôm nay ta phải đi săn kiếm linh thạch trước!”

Cố Thời Lê đứng nhìn bóng dáng hăm hở của đồ đệ khuất dần trong rừng, trong lòng bỗng cảm thấy có chút bi thương.

Thì ra trong lòng đồ đệ, việc kết giao bằng hữu không quan trọng bằng việc kiếm linh thạch.

Y thở dài tự trách, thầm nghĩ: Sớm biết cách này có thể khiến đồ đệ nhiệt tình như thế thì ta đã chẳng cần dè dặt nhọc lòng suốt mấy ngày qua. Cứ trực tiếp lấy linh thạch làm phần thưởng từ đầu thì đã chẳng mất công như vậy rồi!