Qua một đêm bỗng chốc phát tài, Thịnh Tuyết Niên mơ màng, ngay cả trong giấc mơ cũng tràn ngập ánh sáng vàng rực rỡ.
Trong mộng, trước mắt hắn là núi vàng núi bạc, trên đỉnh núi có một tiên nhân áo xanh đang tĩnh tọa.
Thịnh Tuyết Niên mơ hồ nhận ra mình chỉ là một con chuột nhỏ đang trộm vàng, liền cuống quýt trốn vào một góc, cố sức đào vàng bỏ đầy túi.
Đang lúc bận rộn, bỗng hắn thấy tà áo xanh dừng lại ngay trước mặt mình.
Hắn sợ đến suýt hét lên, vội giấu túi vàng bạc ra sau lưng, cúi đầu không dám ngẩng lên.
Người kia lại đặt tay lên ngực và lưng hắn rồi nghiêm khắc nói: "Đứng thẳng lưng lên, ưỡn ngực vào, đừng có lom khom như vậy, trông khó coi lắm!"
Thịnh Tuyết Niên cảm thấy thật oan ức, hắn đâu có xấu xí, hắn xinh đẹp lắm chứ!
Trong lòng hắn hậm hực, hắn nhìn xuống, phát hiện bàn tay chuột nhỏ của mình đã hóa thành đôi tay trắng trẻo xinh xắn, làn da mềm mại đáng yêu, hắn bỗng nhiên sinh ra chút dũng khí, ngẩng đầu lườm người kia.
Ánh mắt của người nọ ôn hòa, thậm chí còn mang theo ý cười: “Tuyết Niên đồ nhi, ngươi nhìn xem, núi vàng núi bạc này đều là của vi sư, ngươi có muốn không?”
Đương nhiên là muốn!
Đôi mắt Thịnh Tuyết Niên sáng rực, lập tức gật đầu thật mạnh.
Nghe vậy, sắc mặt người kia đột nhiên tối lại, vẻ ôn hòa biến mất, thay vào đó là vẻ u ám đến đáng sợ. Một tay người nọ cầm roi, một tay chỉ về phía giường băng lạnh lẽo: “Nếu muốn thì quỳ lên đó, để vi sư xem thân thể này của ngươi có đủ tư cách hay không.”
Thịnh Tuyết Niên giật mình lùi lại hai bước, trên mặt đầy vẻ kinh hãi và kháng cự. Không cẩn thận, hắn dẫm phải một khối vàng rồi ngã ngồi xuống đất.
“Ngươi muốn phản kháng vi sư sao?” Giọng người kia trầm thấp, ánh mắt tối tăm càng lúc càng nguy hiểm. Người nọ bước từng bước lại gần, roi quét qua mặt đất phát ra âm thanh chói tai, sau đó nâng cằm Thịnh Tuyết Niên lên, lạnh lùng hỏi: “Thịnh Tuyết Niên, có phải vi sư đã quá nhân từ với ngươi rồi không?”
Rốt cuộc cây roi cũng vung lên, hung hăng quất về phía hắn.
“Hộc…”
Thịnh Tuyết Niên giật mình tỉnh giấc, thở dốc nặng nề một lúc lâu mới bình ổn lại. Hắn vội vàng với tay xuống dưới gối, sờ soạng lấy ra túi trữ vật để chắc chắn đống linh thạch bên trong vẫn còn.
Tốt rồi, núi vàng trong mơ là giả, nhưng mấy vạn viên linh thạch lấp lánh là thật!
Hôm nay sư tôn đã chính thức thu nhận hắn làm đồ đệ, hơn nữa hắn còn đánh bại rất nhiều thiếu niên tiên nhân lợi hại.
Còn nữa…
Thịnh Tuyết Niên bỗng ngồi dậy, kéo từ bên gối ra một quả trứng yêu thú cỡ vừa, nằm trọn trong đôi tay trắng trẻo. Hắn tò mò nhìn quả trứng ngọc trắng trong suốt, sau đó nhớ lại lời sư tôn rằng yêu thú bên trong vô cùng phù hợp với hắn.
Phù hợp ở chỗ nào? Có phải vì quả trứng này trắng trẻo, đẹp đẽ giống hắn hay không?
Nghĩ tới nửa năm qua sư tôn không làm gì vượt quá lễ nghi, cũng chẳng hề động đến roi, hắn không khỏi thắc mắc: Chẳng lẽ sư tôn đã hết hứng thú với thân thể ta rồi?
Thịnh Tuyết Niên không biết nên vui hay buồn. Chỉ làm đồ đệ thì cũng không tệ, nhưng trở thành nam nhân của sư tôn chắc chắn sẽ tuyệt hơn nhiều. Sư tôn vừa đẹp vừa giàu cơ mà…
Thịnh Tuyết Niên nằm phịch xuống giường, lại rơi vào trầm tư.
___
Sáng sớm, khi Cố Thời Lê bước vào căn phòng, Thịnh Tuyết Niên đã ngủ say như chết. Y gọi vài tiếng nhưng không thấy động tĩnh, y lo lắng đồ đệ xảy ra chuyện nên vội vàng bước vào.
Trên giường, thiếu niên quấn mình trong chiếc chăn mềm mại, ngủ say sưa. Bên cạnh là quả trứng yêu thú nằm im lặng, một cánh tay trắng nõn của hắn đặt hờ hững lên trên.
Quả trứng cảm giác được có người đến gần, liền phấn khích nhảy cẫng lên rồi lao thẳng về phía Cố Thời Lê.
Y đón lấy rồi thấp giọng hỏi: “Ngươi biết ăn trứng lòng đào thế nào không?”
Quả trứng khẽ cọ vào tay y, như đang gật đầu mà cũng như lắc đầu, thoạt nhìn còn mang theo chút thích thú.
Cố Thời Lê mỉm cười, chậm rãi nói: “Lúc trứng còn chưa nở hẳn, thả nó vào nồi rồi thêm đại hồi, gừng lát, ớt khô, ninh đến khi chín mềm rồi bóc vỏ…”
Quả trứng lập tức cứng đờ, không nhúc nhích nữa.
Cố Thời Lê chỉ về phía đầu giường: “Quay về đó.”
Quả trứng tỏ vẻ miễn cưỡng rồi chậm chạp lăn về chỗ cũ.
Lúc này, Thịnh Tuyết Niên đã mở mắt, nửa tỉnh nửa mơ nhìn sư tôn.
Dưới mái tóc đen dài buông xõa, làn da hắn càng trắng nõn, gương mặt xinh đẹp khó phân biệt nam nữ, đôi mắt mơ màng dần trở nên sáng rõ, dịu dàng phản chiếu bóng dáng Cố Thời Lê.
Y đứng yên, lặng lẽ ngắm nhìn đồ đệ một lúc lâu không nói gì.
Thịnh Tuyết Niên cũng không nhúc nhích. Hắn thường soi gương nên biết rõ lúc này mình đẹp đến nhường nào. Liệu sư tôn có hài lòng? Sư tôn có thích hay không?
Trong lòng hắn dâng lên chút bất an, muốn tránh ánh mắt sâu thẳm của Cố Thời Lê, nhưng lại cố gắng nhịn xuống, ngược lại còn nở một nụ cười nhẹ nhàng quyến rũ:
“Sư tôn…” Hắn khẽ gọi, tựa như một lời mời gọi.
Cố Thời Lê chần chừ, cuối cùng nghiêng mặt đi, nuốt xuống câu: Sao ngươi lại trông giống một cô nương thế này?
Đồ đệ ngoan của y, bờ vai mảnh khảnh, dáng vẻ mềm mại đáng yêu như búp bê nhỏ, có gì khác với tiểu thư khuê các đâu?
Chẳng lẽ y thu nhận phải nữ đồ đệ giả nam trang?
Ý nghĩ này khiến Cố Thời Lê vô thức đưa mắt nhìn xuống vị trí được chăn đắp ngang hông thiếu niên.
Cách lớp chăn, hoàn toàn không nhìn ra được gì.
Trong mộng, Thịnh Tuyết Niên rất sợ sư tôn động tình, nhưng hiện tại, vị sư tôn này dù là giả vờ ôn nhu hay thực sự tốt bụng đều hết mực cưng chiều hắn. Nghĩ vậy, hắn liền mạnh dạn hơn một chút.
Thịnh Tuyết Niên chậm rãi ngồi dậy, chăn cũng theo động tác của hắn mà trượt xuống, để lộ bờ vai trắng trẻo rồi dần dần hạ xuống đến tận vòng eo thon gọn.
Cố Thời Lê cảm thấy nên ngăn lại, nhưng…
Do dự một hồi, y mở miệng: “Ngươi… kéo xuống chút nữa xem.”
Thịnh Tuyết Niên sửng sốt, bất ngờ mất hứng, hắn khẽ kéo chăn xuống thêm, để lộ phần bụng phẳng lì.
Tiếp theo, hắn nghe thấy sư tôn thở phào nhẹ nhõm: “Tốt quá…” Cố Thời Lê khẽ lẩm bẩm: “Quả nhiên là một nam đồ đệ.”
Thịnh Tuyết Niên: ???
Hắn ngẩng phắt đầu, chỉ kịp thấy bóng lưng sư tôn vui vẻ bước ra ngoài: “Dậy đi, đồ nhi, lát nữa vi sư sẽ dạy ngươi cách ký kết với trứng yêu thú, giúp nó nhận chủ.”
Thịnh Tuyết Niên im lặng hồi lâu, sau đó hất mạnh chăn xuống đất.
Một năm rồi, cả một năm ở chung, bỏ qua chuyện sư tôn từng bắt hắn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chịu phạt ra, chỉ nói đến những lần vào hàn tuyền tu luyện thôi, lẽ ra người không nên nghi ngờ giới tính của hắn mới phải!
Sư tôn, sư tôn y...
Nếu sư tôn mà chịu nằm xuống thì hắn hoàn toàn có thể “đè” sư tôn luôn!
Thịnh Tuyết Niên tức đến đỏ mặt. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hiện giờ sư tôn là người mạnh hơn nên hắn không làm gì được.
Tạm nhịn vậy, chờ đến một ngày hắn lợi hại hơn sư tôn…
Ngoài cửa, giọng nói của Cố Thời Lê lại truyền vào: “Đồ nhi, sao còn chưa ra? À đúng rồi, lần sau đừng ngủ khỏa thân nữa, bây giờ vi sư không chịu nổi việc nhìn thấy cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của nam nhân đâu.”
Nhưng rõ ràng trước đây người rất thích nhìn, nhất là nhìn hắn.
Thịnh Tuyết Niên tức đến nghiến răng, ngọn lửa trong lòng vừa dịu xuống lại bùng lên dữ dội.
Hắn siết chặt tay, lạnh lùng nghĩ thầm: Đợi đến lúc ta mạnh hơn sư tôn, ta nhất định sẽ cởi sạch rồi bắt người phải nhìn! Để xem lúc đó người không thừa nhận là thích nhìn kiểu gì!