Không có mặt mũi gặp đồ đệ, lại không ngủ được, Cố Thời Lê đành mang linh lực ra nghịch một lúc.
Tuy nguyên chủ có song linh căn băng hỏa, nhưng gần như chưa bao giờ dùng đến hỏa linh lực. Pháp khí yêu thích của nguyên chủ là một chiếc roi làm từ xương rắn, toàn thân trong suốt như băng, quất lên người không chỉ gây đau đớn mà còn mang theo độc lạnh thấu xương, thực sự vô cùng hiểm độc.
Cố Thời Lê thử quất một roi, kết quả là tự đánh lên người mình.
Roi không hợp, nhưng thanh kiếm ở góc sâu trong túi trữ vật lại vừa tay đến lạ, thế là y luyện kiếm cả đêm mà không thấy mệt.
Khi mặt trời mọc, Cố Thời Lê sờ sờ bụng, chợt nảy ra ý định nấu chút đồ ăn.
Tu sĩ Kim Đan kỳ đã sớm không cần ăn uống, nhưng đồ đệ chỉ mới ở Trúc Cơ, ngày nào ăn đan dược thì sao đủ sức để lớn? Ăn nhiều, luyện nhiều, sau này phải cao lớn khỏe mạnh, to khỏe rồi chắc chắn sẽ không ai dám bắt nạt nữa!
Thế là y ra suối bắt cá, lấy trứng trên cành, bứt rau trong ruộng thuốc, săn thú ở sau núi. Vài món ăn vừa thơm vừa đẹp mắt nhanh chóng ra lò, chỉ khi nhìn quanh chẳng thấy chút gạo nào, y mới nhận ra không có món chính.
Thôi, đành xuống núi mua chút gạo về vậy.
Khoan đã.
Cố Thời Lê nhướng mày, ánh mắt ánh lên nét cười nhẹ, cất cao giọng: "Đồ nhi, lén lút trốn ở đó làm gì? Mau ra đây!"
Sau tảng đá, một cái đầu nhỏ nhô lên, khuôn mặt đỏ bừng mang vẻ ngượng ngùng, ánh mắt ngoan ngoãn, ngọt ngào nói: "Sư phụ vạn an."
Mùi thơm của đồ ăn đã bị linh hộp phong kín, không còn lan tỏa, nhưng thiếu niên vẫn không kìm được nuốt nước bọt vài lần, cố gắng kiềm chế để không tỏ ra thèm thuồng quá mức.
Không ngờ sư phụ lại có tài nghệ nấu nướng thế này!
"Muốn ăn không?" Cố Thời Lê hỏi.
Đôi mắt xinh đẹp của Thịnh Tuyết Niên dán chặt vào hộp ngọc, rõ ràng là rất thèm, nhưng lại ngoan ngoãn đáp: "Đồ nhi không đói. Đồ nhi đã uống đan dược, không cần ăn phàm thực."
Lần trước khi vừa đến tiên giới, hắn từng bị đói và phải đi xin cơm, kết quả là bị sư phụ đánh một trận tơi bời.
Lần này nói thế này chắc chắn không sai được.
Không đói? Đây mà là bộ dạng không đói sao?
Cố Thời Lê thở dài, cố ý nói: "Vốn định... Nhưng thôi, ngươi không ăn thì bỏ đi vậy."
Nói xong, y cưỡi kiếm rời đi, chỉ trong chớp mắt đã biến mất.
Vốn định…?
Sư phụ định làm gì? Định cho ta ăn sao?
Thịnh Tuyết Niên mở to mắt, bất giác chạy theo vài bước, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi và hoang mang, như thể bản thân vừa bị bỏ rơi. Cảm giác hối hận và lo sợ cuộn trào, cuối cùng hắn không nhịn được mà cắn tay, lặng lẽ rơi nước mắt.
Đã nửa năm rồi, hắn đã nửa năm không được ăn cơm.
Thèm quá, muốn ăn quá…
Bỗng một mùi hương thanh nhã chợt đến gần từ phía sau, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lêи đỉиɦ đầu hắn. Thịnh Tuyết Niên ngơ ngác ngẩng lên, đối diện với đôi mắt dịu dàng của Cố Thời Lê.
"Đồ ngốc, lần sau đừng cứng đầu như vậy nữa."
Cố Thời Lê nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt đồ đệ rồi đưa hộp ngọc tới trước mặt hắn: "Trong này chỉ có đồ ăn thôi. Nếu muốn thì ăn trước đi. Ta xuống núi mua chút gạo và bột mì."
Thịnh Tuyết Niên không biết nên làm gì, tay chân như không nghe lời, chỉ biết ôm chặt lấy hộp ngọc, không muốn buông ra.
Đôi mắt của sư tôn chợt cong lên, tựa như đang cười hắn.
Mặt Thịnh Tuyết Niên đỏ bừng, cái miệng thường ngày ăn nói khéo léo bỗng chẳng thốt nên lời, chỉ lắp bắp mấy câu không rõ nghĩa.
"Vậy, ta đi nhé?" Cố Thời Lê hỏi.
Lần này, không chỉ tay hắn tự hành động mà miệng cũng tự ý lên tiếng, kéo góc áo của sư phụ, lắp bắp: "Ta… ta cũng muốn đi!"
Nói xong, hắn bỗng cứng đờ, lưng hơi đau như thể chuẩn bị cúi xuống quỳ xin tha thứ.
Sư phụ ghét nhất là đồ đệ có ý muốn rời đi. Là một phàm nhân mà được đến tiên giới, hắn đã được sư phụ ưu ái, sao dám sinh ra ý nghĩ không biết đủ chứ?
Hắn không hiểu thế nào là đủ, đáng đời bị phạt!
Nhưng sư phụ cũng từng nói không được cúi gập người, không được quỳ…
Thịnh Tuyết Niên cắn chặt tay, ánh mắt tuy nhìn thẳng vào Cố Thời Lê, nhưng lại trống rỗng như mất hết hồn vía.
Chậc... cắn đến mức ngón tay sắp chảy máu.
Cố Thời Lê thấy vậy liền giật lấy tay hắn ra khỏi miệng, xót xa nắm trong lòng bàn tay, dịu giọng dỗ dành: "Vậy thì cùng đi."
Thật ra y không muốn đưa đồ đệ theo, vì ký ức còn quá rối loạn, chỉ có những năm gần đây là rõ ràng hơn một chút. Y không nắm chắc tình hình bên ngoài, sợ xảy ra chuyện gì lại không bảo vệ được đồ đệ.
Nhưng nhìn bộ dạng này của Thịnh Tuyết Niên, làm sao y nỡ từ chối? Đứa trẻ vừa ngoan ngoãn lại đáng thương thế kia, dù có nói muốn lên trời hái trăng, y cũng đưa đi được!
__
Trong giới tu chân, đất rộng người thưa. Muốn rời khỏi Chước Tuyết Phong để đến nhà ăn phải dùng kiếm bay.
Lần trước, Thịnh Tuyết Niên được đưa đến đây bằng linh chu chứ chưa từng đặt chân lên thân kiếm mỏng manh thế này, trong lòng không tránh khỏi lo lắng bất an.
Cố Thời Lê thì lại có chút phấn khởi.
Ai mà không từng mơ ước được cưỡi kiếm bay chứ? Chắc chắn là đồ đệ của y cũng sẽ thích!
Y đỡ Thịnh Tuyết Niên lên kiếm, trong mắt hiện niềm vui hiếm thấy của người trẻ tuổi. Vẻ hứng khởi khó giấu lộ ra đôi chút: "Đi thôi, vi sư đưa ngươi bay!"
Thịnh Tuyết Niên miễn cưỡng gật đầu, tay vẫn nắm chặt lấy vạt áo đầy lo lắng.
Sư phụ không thích bị người khác lại gần quá, lát nữa nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không được chạm vào sư phụ.
Nhưng thanh kiếm bỗng vυ't lên với tốc độ cực nhanh, bay cao hàng chục mét chỉ trong nháy mắt. Mới hơi cúi xuống nhìn thôi đã cảm giác đầu óc quay cuồng, chân tay bủn rủn.
Cho dù đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng Thịnh Tuyết Niên vẫn không kiềm được mà hét lên, theo bản năng lao vào lòng sư phụ, ôm chặt lấy eo y, vùi mặt vào ngực y, mắt nhắm chặt, không dám mở ra.
L*иg ngực ấm áp chợt rung động, theo sau là một tiếng cười khẽ.
Sau đó, y vòng tay ôm lấy eo tiểu đồ đệ, giọng nói ấm áp vang lên từ trên đầu: "Không sao đâu, ta đang ôm ngươi rồi. Ngươi nhìn xem, cảnh sắc bên dưới đẹp lắm."
Thịnh Tuyết Niên cẩn thận hé mắt, cúi xuống nhìn.
Những ngọn núi chập chùng phủ kín tuyết trắng, tựa như hàng ngàn cây lê đồng loạt nở hoa. Dọc theo lưng chừng núi, màu xanh dần xuất hiện, sắc ngọc bích lan xa đến tận chân trời, thấp thoáng những đình đài lầu các ẩn hiện trong làn mây.
"Đây chính là tiên giới sao…"
Thịnh Tuyết Niên thì thầm, như thể sợ mình sẽ bị rơi trở lại phàm trần.
Cố Thời Lê khẽ mỉm cười: "Đúng vậy, đây là tiên giới."
"Từ giờ trở đi, ngươi cũng là một tiểu tiên nhân rồi."
Tiểu tiên nhân của ta, từ nay về sau ngươi không cần phải tự ti hay sợ hãi nữa.
Từ nay về sau, ta chính là sư phụ của ngươi.