Sư tôn quay lại rồi!
Ánh mắt thiếu niên sáng rực, quỳ xuống như một con chó, dùng cả tay lẫn chân bò đến đón. Chiếc áo bào xanh được gấp ngay ngắn, đặt bên cạnh hắn.
Sư tôn nhìn đi, ta rất ngoan, ta làm rất tốt.
Cố Thời Lê nhìn thấy rõ nét cầu khẩn đầy nịnh nọt trong ánh mắt của Thịnh Tuyết Niên. Nếu đây là một đứa trẻ bình thường thì chắc chắn y đã không kìm được mà xoa đầu đứa nhỏ rồi thưởng cho một viên kẹo.
Nhưng tình cảnh này không giống bình thường, Thịnh Tuyết Niên cũng không phải một đứa trẻ bình thường, mà y thì không có kẹo.
Đồ ngốc, áo bào đưa cho ngươi là để mặc vào đấy!
Cố Thời Lê nhắm chặt mắt, hít sâu một hơi rồi dịu giọng nói: “Đứng dậy nói chuyện, không cần quỳ như vậy.”
Thịnh Tuyết Niên lại run lên, hoảng loạn bất an.
Chẳng lẽ mình lại làm sai rồi sao?
Chẳng lẽ không nên gấp áo?
Hay là phải chủ động hơn nữa?
Cố Thời Lê nhíu mày, lục tìm trong ký ức của nguyên chủ, cuối cùng nhận ra sự dịu dàng của nguyên chủ luôn kèm theo những trận cuồng phong bạo vũ sau đó.
Y lập tức nghiêm mặt, trầm giọng quát: “Đứng dậy!”
Thịnh Tuyết Niên không dám chậm trễ, nhưng dù đã đứng lên, lưng hắn vẫn khom xuống giống như một con chó bị đánh gãy cột sống, không biết tự tôn là gì, ánh mắt lấm lét nhìn trộm mang đầy vẻ cầu xin.
Cố Thời Lê thở dài.
Y lấy một bộ pháp y từ trong túi trữ vật ra, từ nội y, khố cho đến ngoại bào, cuối cùng quỳ xuống đi tất, xỏ giày cho thiếu niên. Sau khi phủ thêm một tầng vải, y mới đặt tay lên ngực đối phương.
Cảm giác ngứa nhẹ nơi ngực khiến tim Thịnh Tuyết Niên đập thình thịch. Hắn vừa sợ hãi vừa mong đợi, thầm nghĩ: Cuối cùng ngày này cũng tới rồi.
Đợi khi hắn trở thành người bên gối của tiên nhân, hắn cũng sẽ được xem như bán tiên, không phải sao?
Người ta đều nói hắn lớn lên xinh đẹp, nếu là nữ nhân nhất định có thể làm hoa khôi. Tương lai chỉ cần hầu hạ sư tôn cho tốt thì chắc chắn sẽ được sủng ái, sẽ... sẽ có ngày khải hoàn về quê!
Hắn không biết sau này mình phải làm gì, nhưng khi mơ tưởng đến cảnh mình trở về nhân gian, tưởng tượng ánh mắt ghen tỵ và ngưỡng mộ của kẻ thù xưa, nỗi sợ đau đớn liền tan biến, chỉ còn lại sự chờ mong.
Không sao cả, chỉ là chịu hành hạ thôi mà. Nếu còn ở nhân gian, hắn cũng phải tiếp khách như vậy.
Nghĩ đến đây, Thịnh Tuyết Niên khẽ ngẩng đầu, dùng nụ cười e ấp mà mẫu thân đã dạy để nhìn sư tôn, đôi mắt mang theo sắc thu dịu dàng, dâng lên vẻ quyến rũ.
Thế nhưng, đôi tay của sư tôn chỉ hơi dùng sức một chút, ép hắn phải thẳng lưng, kèm theo một câu trách mắng nghiêm nghị: “Từ nay về sau không được khom lưng cúi đầu như vậy nữa, trông rất khó coi!”
Khó… khó coi???
Thịnh Tuyết Niên chưa từng khó chịu đến thế. Hắn luôn tự hào về gương mặt mình. Sau này ngay cả tiên nhân cũng nhận hắn làm đồ đệ, sự tự tin của hắn càng lên đến đỉnh điểm. Chưa bao giờ hắn nghĩ, chưa kịp làm người bên gối của sư tôn thì đã bị chê bai trước.
Hình như khi ở trong sơn động, cũng là lúc hắn cúi đầu thấp như thường ngày thì sư tôn đột nhiên tức giận.
Không được, không thể để sư tôn ghét bỏ!
Thịnh Tuyết Niên vội vàng ngẩng đầu, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào sư tôn. Ánh mắt hắn đảo loạn, lưng và cổ như đè ngàn cân, chỉ muốn rũ xuống.
Một đôi tay nâng khuôn mặt hắn lên, ép hắn phải nhìn thẳng về phía trước.
Cố Thời Lê nhìn hắn, trầm giọng nói: “Từ nay về sau, khi nói chuyện với người khác, ngươi phải ưỡn ngực, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt đối phương. Nếu không làm được...”
Y nghẹn lời, không biết nên phạt đệ tử thế nào, cũng không nỡ phạt một thiếu niên đáng thương như vậy.
Thịnh Tuyết Niên bị ép nhìn y, đây là lần đầu tiên hắn ngắm kỹ gương mặt sư tôn.
Khuôn mặt trắng trẻo như ngọc, trong vẻ tuấn tú mang theo sự lãnh đạm đầy tiên khí. Đôi mắt lạnh lùng nhìn hắn, nhưng trong đó lại phảng phất sự đau lòng dịu dàng, bao bọc lấy bóng dáng nhỏ bé non nớt của thiếu niên.
Thịnh Tuyết Niên bỗng thấy tự ti mặc cảm.
Sư tôn còn đẹp hơn cả hắn, khí chất cũng cao xa hơn, tiên phong đạo cốt... Nhưng trước đây sư tôn là như vậy sao?
Hắn cố gắng hồi tưởng, chỉ nhớ đến một đôi mắt sắc bén đầy tà ý.
“Không làm được, ta sẽ trục xuất ngươi khỏi sư môn!” Cuối cùng Cố Thời Lê cũng nghĩ ra hình phạt.
Hiệu quả của câu nói này rất rõ rệt, hoặc thậm chí là quá mức.
Thiếu niên quỳ sụp xuống đất, sợ đến mức nói năng lộn xộn: “Sư tôn… sư tôn! Là vì Tuyết Niên không uống thuốc đó, hay vì Tuyết Niên chưa đủ ngoan? Tuyết Niên sẽ sửa, cái gì cũng sửa!”
Cố Thời Lê cố gắng kiềm chế ý muốn dỗ dành, lạnh lùng nói: “Cái gì cũng sửa?”
Thịnh Tuyết Niên gật đầu như giã tỏi: “Cái gì cũng sửa!”
Cố Thời Lê: “Đầu tiên, đứng dậy.”
Thịnh Tuyết Niên run lên, cẩn thận đứng lên, lại ngó sắc mặt y, sau đó ưỡn ngực, hóp bụng, nở một nụ cười lấy lòng: “Tuyết Nhi đứng như vậy được chưa ạ?”
Cố Thời Lê khẽ gật đầu: “Tạm được"
Y nói tiếp: "Sau này đừng tự xưng là "Tuyết Nhi" nữa, xưng "ta" là được.”
“Ta?”
“Đúng vậy.” Cố Thời Lê gật đầu rồi chỉ vào chiếc giường ngọc tuy thanh nhã nhưng vô cùng quý giá: “Ngươi vừa mới dẫn khí nhập thể, cần phải ngủ đủ giấc. Tối nay ngủ ở đây đi.”
Thịnh Tuyết Niên càng luống cuống hơn:
“Ta… ta ngủ trên đó sao?”
Cố Thời Lê liếc hắn một cái: “Sao, còn phải để ta mời ba lần bốn lượt thì ngươi mới chịu ngủ à? Mau cút lên nghỉ ngơi!”
Lúc này Thịnh Tuyết Niên mới cuống quýt leo lên giường, thậm chí còn không kịp cởi giày.
Cố Thời Lê vốn định bảo hắn cởϊ áσ ra rồi ngủ, nhưng trong ký ức của nguyên chủ, mỗi lần cởi đồ đều khiến y buồn nôn, sợ Thịnh Tuyết Niên hiểu nhầm nên y chỉ đắp chăn cho đồ đệ rồi vội vàng rời khỏi hiện trường.
Sau khi chạy ra khỏi ngọc phủ, y tát "bốp" một cái vào mặt mình.
“Đúng là đồ cặn bã mà!!!”
Lúc này y mới nhớ ra, thuốc kia là để ngăn cản Thịnh Tuyết Niên dậy thì.
Tát xong y lại thấy thương bản thân, vừa xoa mặt vừa ấm ức.
Nguyên chủ chẳng để lại gì cả, y đánh mạnh thế nào cũng chỉ đau chính mình. Sau này không chỉ không có trà sữa, nước ngọt hay kem, mà còn phải đối mặt với sự tàn khốc của tu chân giới, ngày ngày sống trong sợ hãi.
Cái tu chân giới quái quỷ này, y thực sự không muốn ở thêm một ngày nào nữa!