Xuyên Thành Sư Tôn Phản Diện, Ta Giết Năm Nghịch Đồ

Chương 4: Tình Cờ Gặp Sư Huynh Thu Diệp Chước

Vừa bế quan nửa năm, Lê Dạ Chân Nhân đã xuất quan!

Chuyện này khiến toàn bộ đệ tử của Thượng Thanh Tông đều kinh ngạc. Nhưng điều kỳ lạ hơn cả là Lê Dạ Chân Nhân lại xuất hiện trong nhà ăn của đệ tử cấp thấp.

Cố Thời Lê chẳng mảy may để ý đến ánh mắt tò mò của các đệ tử, ôn tồn bảo đồ nhi: “Muốn ăn gì thì tự chọn đi, bỏ vào linh hộp là có thể giữ được vài tháng.”

Thịnh Tuyết Niên chỉ mải mê nhìn đồ ăn, gật đầu qua loa vài cái.

Thấy tình hình không có gì đáng ngại, Cố Thời Lê quét mắt nhìn đám đệ tử xung quanh, đa số đều là những kẻ luyện khí yếu kém. Y liền để đồ nhi tự chọn món, còn mình thì đi lấy gạo, bột và một vài nguyên liệu.

Y vừa mới rời đi, đám đệ tử đã lập tức xúm lại hỏi han Thịnh Tuyết Niên:

“Ngươi là ai? Sao lại được Lê Dạ Chân Nhân đưa đến đây?”

“Lê Dạ Chân Nhân bế quan nửa năm nay, ta chưa từng nghe nói người có ra ngoài lần nào. Chẳng lẽ ngươi đã sống ở Chước Tuyết Phong từ trước sao?”

“Cái gì? Ngươi là đồ đệ của Lê Dạ Chân Nhân?!”

Những lời nói tràn đầy ghen tỵ khiến Thịnh Tuyết Niên cảm thấy rất đắc ý. Hắn khẽ gật đầu rồi ngọt ngào hỏi: “Các ca ca ơi, sư tôn của ta lợi hại lắm sao?”

Hắn vừa dứt lời, cả nhà ăn bỗng im lặng.

Thịnh Tuyết Niên càng vui vẻ hơn, nghiêng đầu, cố ý dùng giọng đáng yêu và mềm mại hỏi: “Sao vậy?”

Hắn vốn đẹp, lại từng được dạy dỗ cẩn thận, nụ cười ngọt ngào như mật ấy khiến người ta say mê, ngây thơ non nớt nhưng lại ẩn chứa chút mị hoặc, như mời gọi người khác đến nếm thử.

Nhưng đáng tiếc, đám đệ tử ở đây toàn là những kiếm tu cô đơn không có vợ. Thấy vậy, họ lại càng nghi hoặc và lúng túng hơn, xì xào bàn tán:

“Không thể nào…”

“Đúng vậy, không thể nào. Lê Dạ Chân Nhân từng nói cả đời sẽ không nhận đồ đệ, có chết cũng không nhận!”

“Cho dù có nhận thì cũng không thể nào lại nhận một kẻ…”

Không nhận một người mềm mại ngọt ngào, nhìn qua đã biết chịu không nổi cực khổ làm đồ đệ. Đáng yêu thì đáng yêu thật, nhưng hoàn toàn không giống người thích hợp để trở thành kiếm tu.

Cảm giác như chỉ cần một kiếm là sẽ mất mạng. Yếu quá!

Thịnh Tuyết Niên hiểu sai ý họ nên sắc mặt cứng đờ, cảm thấy vô cùng xấu hổ. Đúng vậy, những người ở đây đều là thần tiên, mà thần tiên thì sao có thể không nhìn ra xuất thân của hắn chứ?

Rõ ràng hắn không xứng làm đồ đệ của sư tôn.

Thịnh Tuyết Niên không dám hỏi thêm gì nữa, cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh đi chọn đồ ăn, nhưng trong đầu hoàn toàn trống rỗng, chẳng biết mình đã chọn gì.

Hắn hối hận rồi, đáng lẽ hắn không nên ra ngoài. Hắn đã làm sư tôn mất mặt.

Ở phía bên kia, Cố Thời Lê đang vội vã trở về, sợ đồ nhi xảy ra chuyện, nhưng không ngờ chính y lại gặp rắc rối trước.

“Sư đệ.” Một nam tử tuấn tú trong bộ y phục đỏ rực chặn đường, cười khẩy hỏi: “Bảy năm trước ngươi đi không lời từ biệt, nửa năm trước lại đột nhiên trở về bế quan. Sao thế, lén lút làm chuyện gì khuất tất sao?”

Người kia tuy cười, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng, ngón tay mân mê chuôi kiếm bên hông, rõ ràng là sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào.

Cứu mạng!

Cố Thời Lê run rẩy.

Trong ký ức, đây là nhị sư huynh thẳng thắn nhất của nguyên chủ, nhưng không hề nhắc đến việc nhị sư huynh có thù oán với nguyên chủ!

Hơn nữa, rốt cuộc tính cách của nguyên chủ như thế nào? Y phải diễn thế nào đây?

Y lục lọi ký ức một hồi, tuyệt vọng phát hiện chỉ có thể kết luận rằng nguyên chủ là một kẻ háo sắc, thất thường và tàn nhẫn.

Y càng thêm hoảng hốt.

Không lẽ phải trêu ghẹo sư huynh sao? Sẽ bị đánh chết mất!

Cố Thời Lê mặt mày cứng ngắc, cuối cùng quyết định giả bộ lạnh lùng: “Ta có làm chuyện khuất tất hay không, chẳng lẽ nhị sư huynh còn không biết?”

Chiêu đánh lạc hướng số một: ném lại câu hỏi!

Thu Diệp Chước cười nhạt: “Tránh mặt bảy năm, đúng là ta không biết ngươi đã làm gì... Điều thú vị nhất là ngươi lại nhận đồ đệ, mà ta nhớ rõ sư đệ tốt của ta từng thề rằng có chết cũng không nhận đồ đệ.”

Cố Thời Lê nhíu mày: “Ta có nhận đồ đệ hay không, liên quan gì đến ngươi?”

Chiêu đánh lạc hướng số hai: chuyển chủ đề!

Y định tỏ ra tức giận để dẹp chuyện này, nhưng chợt nhận ra sắc mặt của Thu Diệp Chước, lời định nói cũng chuyển hướng: “Hơn nữa, không phải trước đây các ngươi luôn khuyên ta nhận đồ đệ sao? Giờ ta nhận rồi, ngươi lại không hài lòng gì nữa?”

Thu Diệp Chước cau mày: “Trước đây…”

“Trước đây là trước đây.” Cố Thời Lê trầm giọng: “Trước đây ta không muốn nhận, giờ lại thấy nhận một đồ đệ nuôi chơi cũng không tệ, liền chọn một người vừa mắt. Nếu không phục thì...”

Y hơi ngẩng cao đầu, rút kiếm ra, ngạo nghễ nói: “Đấu đi!”

Dưới lớp vỏ bọc tự tin đầy kiêu ngạo của Cố Thời Lê là sự căng thẳng cực độ, ánh mắt y không rời khỏi Thu Diệp Chước.

Thu Diệp Chước nhìn y một hồi, sắc mặt cũng dần dịu đi: “Thôi được, ngươi muốn nhận đồ đệ cũng không tệ.”

Đoán trúng rồi, quả nhiên nhị sư huynh không muốn đánh nhau!

Cố Thời Lê thả lỏng đôi chút, nhưng lại nảy sinh nghi vấn mới.

Rốt cuộc tại sao Thu Diệp Chước lại giận? Cái gì gọi là tránh mặt bảy năm? Tại sao nguyên chủ không muốn nhận đồ đệ?

Những ký ức mơ hồ khiến y không dám lơ là, chỉ có thể tạm thời nhẫn nại, chờ dịp tìm hiểu sau.

Dường như Thu Diệp Chước đang suy nghĩ điều gì đó, thỉnh thoảng lại liếc nhìn y một cách khó hiểu. Cố Thời Lê sợ nói nhiều sai nhiều nên đành nhẫn nhịn.

Không lẽ lộ tẩy rồi? Nếu đánh thật thì nên chạy một mình hay mang đồ nhi theo cùng?

Cố Thời Lê hồi hộp suốt dọc đường, đến khi nhìn thấy bảng hiệu nhà ăn mới vội vàng tra kiếm vào vỏ rồi bước nhanh vào trong. Y chỉ muốn đưa đồ nhi về Chước Tuyết Phong, trở về nơi an toàn của mình.

Đúng lúc này, một bóng người lao thẳng vào lòng y.

“Có chuyện gì thế?” Cố Thời Lê nhíu mày.

Lẽ nào chỉ mới trong chốc lát, đồ nhi đã bị bắt nạt rồi?

Thịnh Tuyết Niên vùi đầu vào ngực sư tôn, bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Sợ mình khiến sư tôn giận, càng sợ bị phạt trước mặt bao nhiêu người, mất hết thể diện.

May thay, sư tôn vẫn rất dịu dàng, hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì.

Chưa bị hỏi thì chỉ cảm thấy xấu hổ, nhưng vừa nghe câu hỏi, Thịnh Tuyết Niên lại cảm thấy tủi thân. Mũi hắn cay cay, mắt đỏ hoe, đáng thương ngẩng đầu lên tố cáo: “Họ nói ta không phải là đồ đệ của người!”

“Ồ?”

Chỉ vậy thôi sao?

Cố Thời Lê thở dài, nắm tay Thịnh Tuyết Niên, kéo hắn đứng thẳng dậy rồi bất ngờ quát lớn: “Đồ nhi, nhìn thẳng vào họ, cũng để họ nhìn thẳng vào ngươi!”

Thịnh Tuyết Niên giật mình run rẩy, tim đập thình thịch. Hắn nghe lời sư tôn, chậm rãi thẳng lưng, kiềm chế ham muốn cúi đầu, ngẩng lên nhìn quanh. Bên tai vang lên giọng nói trịnh trọng của sư tôn:

“Các đệ tử nghe đây, thiếu niên này tên là Thịnh Tuyết Niên, là đồ đệ duy nhất của ta.”

Trái tim bồn chồn của thiếu niên bỗng trở nên bình tĩnh lại.

Tuyệt quá, sư tôn sẵn sàng thừa nhận hắn!

Cố Thời Lê đâu chỉ thừa nhận, trong lòng y còn mong cả đời này mình chỉ nhận một đồ đệ duy nhất.

Tốt nhất là Thịnh Tuyết Niên hãy sống thật lâu, đắc đạo thành tiên, mãi mãi không trở thành Ma Tôn tàn nhẫn trong nguyên tác, không để Ma Tôn thoát khỏi phong ấn.

Thu Diệp Chước nhìn thiếu niên xấu hổ đỏ bừng mặt, nép vào người sư phụ mà hứng thú vô cùng. Bằng nhãn lực của mình, hắn dễ dàng nhận ra thiếu niên đã được dạy dỗ thành người ngoan ngoãn từ nhỏ, đáng thương và dễ mến, mang vẻ đẹp nội mị quyến rũ.

Thú vị, thật thú vị!

Thịnh Tuyết Niên bị Thu Diệp Chước nhìn chằm chằm đến mức bất an, như thể bị xuyên thấu, hắn càng áp sát vào người Cố Thời Lê, bàn tay nắm chặt vạt áo sư tôn đến mức trắng bệch.

Đồ đệ nhát gan, nhưng sư tôn còn nhát gan hơn. Cố Thời Lê lập tức định cáo từ: “Ta đưa đồ nhi về Chước Tuyết Phong đây.”

“Vội gì chứ, ta còn chưa tặng lễ ra mắt mà.” Thu Diệp Chước lấy ra một bình ngọc đưa cho Thịnh Tuyết Niên rồi mỉm cười nói: “Sư tôn ngươi vốn rất thích trẻ con. Gần đây ta có gặp vài đứa trẻ có tư chất không tồi, hay là mang về làm sư đệ của ngươi nhé?”

Bình ngọc lấp lánh ánh sáng kỳ ảo, vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường. Thịnh Tuyết Niên dán mắt vào, vội vàng nhận lấy rồi cất vào ngực, trong lòng vui sướиɠ vì mình vừa nhận được bảo bối.

Nhưng nghe đến câu sau, cả người hắn bỗng cứng đờ.

Như thể không để ý đến vẻ mặt của hắn, người kia tiếp tục nói: “À, có lẽ ngươi còn chưa biết, ta là nhị sư bá của ngươi. Chỉ cần ngươi đồng ý, ta sẽ dẫn mấy đứa trẻ có thiên phú cực cao đến đây ngay lập tức.”

Trong giọng nói của Thu Diệp Chước như ẩn chứa ác ý: “Vậy… ngươi có đồng ý không?”