Chọc Nhầm Nam Chính Chỉ Muốn Làm Thế Thân

Chương 22

“Xem ra hôm nay ta không lừa được ngươi rồi.”

Y như thể thất vọng.

Bảo Hoa run rẩy, làm bộ tự tin:

“Vậy nên Nhị gia hãy từ bỏ đi. Ta… ta không dễ bị lừa đâu.”

Y khẽ cười, bỗng giơ tay nhéo má nàng một cái.

Bảo Hoa, người luôn cho rằng mình khó bị lừa, bị y nhéo má đến phồng lên, trông như một con chuột nhỏ hoảng loạn.

Y nhẹ nhàng hất viên thuốc lên, ném thẳng vào miệng nàng, sau đó đỡ cổ nàng để viên thuốc trôi xuống.

“Ực!” Một tiếng, viên thuốc đã vào bụng.

Mai Tương lạnh lùng liếc nàng một cái, quay người đi.

Bảo hoảng hốt, lần này đến lượt nàng vội vàng nắm lấy vạt áo y.

“Nhị gia cho ta uống cái gì vậy?”

Bảo Hoa gần như muốn bật khóc.

Mai Tương gạt tay nàng ra, thản nhiên bịa chuyện:

“Là thuốc của một cao nhân ngoài thế tục, nói rằng uống vào sẽ khiến người khác thích ta.”

Nghe xong, Bảo Hoa toát mồ hôi lạnh.

“Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?” Mai Tương chậm rãi hỏi.

Khuôn mặt nhỏ của Bảo tái nhợt, nàng nghiêm túc cảm nhận một chút.

Hình như… bụng nóng nóng, lưng lại lạnh buốt. Chẳng lẽ đây là tác dụng của thuốc?

“Xong rồi… xong rồi…” Bảo bối rối siết chặt tay áo.

Mai Tương nhướn mày, nghe nàng chán nản nói:

“Nhị gia… nhị gia hình như trông đẹp hơn trước.”

Mai Tương đưa tay bóp trán, cố gắng nhịn cười.

“Thật vậy sao?”

Y mỉm cười nhàn nhã, khóe môi cong lên rạng rỡ:

“Vậy ta có thể đem nó cho người trong lòng uống, để nàng ấy thích ta rồi.”

Đôi mắt Bảo Hoa tràn đầy vẻ không thể tin được, nàng vội vàng lắc đầu:

“Nhị gia làm vậy chẳng phải là cưỡng ép dân nữ…”

Mai Tương hờ hững rót đầy chén trà:

“Ta thích thứ gì, đương nhiên phải đoạt lấy.”

Bảo sững sờ nhìn y, kinh ngạc nói:

“Cô nương bị ngài cướp đi cũng sẽ lấy cái chết để chứng minh tấm lòng.”

Dẫu sao, vở kịch nào cũng viết như vậy.

“Ai nói với ngươi, ta cần một người sống?”

Mai Tương cười lạnh:

“Thứ ta muốn, dù là chết, cũng phải thuộc về ta.”

Đôi mắt y chợt lóe lên, sâu thẳm như vực thẳm đen tối, tựa như muốn nuốt chửng linh hồn người khác, khiến người ta tình nguyện bước vào con đường không lối thoát.

Bảo không biết mình bị lời nói đáng sợ của y hay ánh mắt thâm hiểm kia làm cho khϊếp đảm, mà bất giác lùi lại một bước, rồi ngồi bệt xuống đất.

Đúng lúc này, Mai Khâm từ bên ngoài trở về, nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Bảo Hoa.

Đối diện nàng, Mai Tương đang cầm chén trà, gương mặt tái nhợt.

Y chậm rãi nhìn về phía Mai Khâm, nở nụ cười nhẹ nhàng:

“Xem ra, Bảo Hoa vẫn còn sợ ta. Đệ đưa nàng về nghỉ ngơi, dỗ dành cẩn thận mới phải.”

Đây hoàn toàn là dáng vẻ một người ca ca yếu đuối, dịu dàng vô hại, xa rời thế tục.