“Ngài… ngài mà tiến thêm nữa, ta sẽ gọi Tam gia đến đấy!”
Bảo Hoa siết chặt nắm tay, ánh mắt long lanh nước, tự hỏi liệu mình có thể đánh thắng Nhị công tử bệnh tật, yếu ớt quanh năm hay không…
Nhưng lại nghĩ, nếu lỡ làm y bị thương, hậu quả nàng không gánh nổi.
Nếu biết Quốc công phu nhân đã phải bỏ ra bao nhiêu tâm huyết để phế bỏ công lực của Mặc Tương, nàng chắc chắn sẽ không nghĩ đến ý tưởng viển vông này.
Mặc Tương thấy nàng giờ khác hẳn ngày trước, dám bĩu môi, mắt rưng rưng nước mà uy hϊếp y, quả thật rất dũng cảm.
Y lại tiến thêm một bước, cẩn thận quan sát gương mặt xinh đẹp đầy sợ hãi của nàng, xác định đây là dung mạo thật sự, không khỏi thở dài một hơi.
“Ta chỉ muốn hỏi ngươi vài câu, nếu ngươi trả lời được, ta sẽ không làm khó ngươi.”
Y siết tay ho khan, cả người hơi run rẩy, trông như sắp ngã.
Bảo vô thức muốn đưa tay đỡ, nhưng thấy y ho xong lại đứng thẳng dậy, cúi đầu nhìn nàng.
Đôi mắt trong trẻo của nàng run rẩy, lưng gần như đã dán chặt vào tủ.
Y dường như không giống đang giả bộ…
Bảo Hoa thận trọng đề phòng y.
“Nhị gia muốn hỏi gì?”
Mặc Tương hỏi: “Ngươi có thấy mình xinh đẹp không?”
Bảo Hoa ngẩn người, nhận ra đây là một câu hỏi không quan trọng.
Nàng ngơ ngác, do dự không hiểu ý tứ của y, khó xử đáp: “Chắc là xinh đẹp… người khác, người khác đều khen ta giống tiên nữ.”
Nàng quả thật không hề khiêm tốn.
Mặc Tương cố nhịn cười, lại cúi đầu hỏi: “Xinh đẹp hơn ta không?”
Bảo Hoa sững sờ.
Nàng có xinh đẹp hơn y không?
Đôi mắt trong trẻo của nàng bất giác ngước lên, chạm phải ánh mắt sâu thẳm của y.
Trong lòng Bảo Hoa như có sợi dây mỏng manh khẽ rung động, khiến tim nàng đập rộn ràng.
“Không… không hơn.”
Mặc Tương hờ hững nói:
“Vậy thì đúng rồi, vì thế ta sẽ không có bất kỳ suy nghĩ đường đột nào với ngươi, hiểu chưa?”
Vẻ mặt y như thể vô cùng đáng tin, khiến Bảo Hoa bất giác tin tưởng đến một nửa.
“Vậy nên, ngươi có thể giúp ta một việc không?”
Y đột nhiên nhẹ nhàng hỏi, giọng nói như thể đang dỗ dành.
Bảo Hoa do dự nhìn y.
Y liền lấy ra một viên thuốc nhỏ, giọng dịu dàng:
“Viên thuốc này cần nước bọt của người khác thì ta mới uống được…”
Chưa nói hết câu, Bảo Hoa đã lập tức đưa tay bịt chặt miệng, hàng mi run rẩy.
Lời nói của Mặc Tương bị chặn đứng, vẻ ôn hòa như gió xuân vừa rồi cũng biến mất không dấu vết.
Trên mặt y thoáng hiện vẻ tiếc nuối.
Có lẽ y không ngờ nàng ngu ngốc như vậy mà vẫn chưa ngu đến mức tin lý do này.
Y quả thực đã đánh giá thấp trí thông minh của nàng.
– Thật không ngờ lại chưa ngu ngốc đến cùng.