Mặc Tương nói xong liền gọi quản sự đến, lại nói với Mặc Khâm: “Hôm nay tinh thần ta không tốt, đứng dậy cũng không nổi, để quản sự nói rõ cho đệ nghe.”
“Thật sự như vậy sao…”
Mặc Khâm vốn đã nghiên cứu bộ cờ kia rất kỹ, từng chi tiết đều ghi nhớ trong lòng, tự tin rằng lần này nhất định không mua phải đồ giả. Giờ nghe nói có sai sót, y nghĩ mãi cũng không hiểu vấn đề ở đâu.
Nghĩ vậy, y lập tức muốn đi xem thử xem có chỗ nào khác biệt.
Bảo Hoa vô thức muốn bước theo, nhưng Mặc Khâm phất tay, trực tiếp vén áo rời khỏi phòng cùng tiểu tư.
Bảo Hoa thấy y một khi chuyên chú, ánh mắt liền không hề để ý đến người bên cạnh, bèn thẹn thùng lui về chỗ cũ.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh.
Ánh mắt nàng rơi xuống chân người đối diện, nghĩ bụng mấy ngày trước y còn đi đứng rất tốt, sao hôm nay đột nhiên lại không thể đứng dậy được.
Nàng đang nghĩ ngợi, thì thấy người kia bất ngờ đứng dậy.
Bảo Hoakhông nhịn được hít một hơi, vội vàng đưa tay bịt miệng.
Y …. rõ ràng đang lừa người! Rõ ràng vẫn có thể đứng lên được.
“Làm sao vậy?”
Mặc Tương thần sắc ôn hòa, khẽ cười, giống như hôm đó, khi y muốn trừng phạt Bảo Hoa, vẻ mặt vẫn không để người ta đề phòng chút nào.
“Tam gia đang ở phòng bên cạnh.”
Bảo Hoa mở to đôi mắt trong trẻo nhìn y, run rẩy nói.
Nàng sợ y, sợ đến tột cùng.
Không phải chưa từng thấy kẻ xấu.
Nhưng đúng là chưa từng thấy kẻ xấu nào bụng đầy mưu kế mà dung nhan lại tuấn tú như vậy.
Nàng trước giờ vẫn nghĩ kẻ xấu chỉ biết hung dữ, chỉ biết độc ác, chưa bao giờ thấy ai như y, dùng con dao từ tốn để hành hạ người khác.
Vậy nên, bộ dạng dịu dàng vô hại này chắc chắc không phải chuyện tốt đẹp gì…
Nàng thấy y bước đến hai bước, liền lùi lại hai bước. Y lại tiến hai bước, nàng lại tiếp tục lùi, cho đến khi lưng chạm vào thứ gì đó, mới nhận ra mình đã bị dồn đến cạnh tủ.
Lúc này nàng muốn tránh đi nơi khác cũng không thể nữa.
Mặc Tương chậm rãi bước tới chắc trước nàng, cũng không lập tức làm điều gì hung ác.
Hàng mi dài của y khẽ chớp, tựa như lông vũ của quạ đen, thon dài mà thanh tú.
“Những lời ta vừa nói là thật, nếu ta biết ngươi sinh ra xinh đẹp thế này, nhất định sẽ không bắt nạt ngươi.”
Y vô cùng ôn hòa nhắc lại lời mình vừa nói.
Bởi vì nếu đêm đó biết nàng là một cô nương xinh đẹp như vậy, y có lẽ đã gϊếŧ nàng ngay rồi.
Dẫu sao khi ấy y cũng nghĩ nàng xấu xí đến mức mẫu thân dù thế nào cũng không thể ép y.
Để hãm hại y, mẫu thân chắc chắn sẽ chọn cô gái xinh đẹp nhất để kí©ɧ ŧɧí©ɧ thân thể y, không để kế hoạch xảy ra sai sót.
Nhưng giờ nàng đột nhiên trở nên xinh đẹp như vậy, thật là ngoài dự liệu