Lòng bàn tay Bảo Hoa ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Nhưng những lời kế tiếp Mặc Tương và Mặc Khâm nói lại hoàn toàn chẳng liên quan đến nàng.
Bảo lùi về một góc không mấy bắt mắt, thấy hai người bọn họ không còn chú ý đến mình nữa, trái tim mới dần ổn định trở lại.
“Nhị ca thuở nhỏ từng tháp tùng cho Thiên tử, đến nay Thiên tử vẫn còn rất quan tâm, mong mỏi nhị ca quay về triều đình…”
Nói đến đây, Mặc Khâm bất giác đánh giá người đối diện là Mặc Tương.
Từ bảy năm trước, sau khi Mặc Tương bồi Thiên tử đi săn rồi ngã ngựa sợ đến mức mất hết can đảm, từ đó không dám tiến cung hầu giá nữa.
Thiên tử so với bọn họ còn trẻ hơn, bảy năm trước chẳng qua vừa tròn mười tuổi. Khi ấy, dưới sự phò tá của Đỉnh Sơn Vương gia và Thái hậu, ngài chỉ là một vị tiểu Hoàng đế hữu danh vô thực.
Đến nay, Thiên tử đã mười bảy tuổi, nhưng tính tình vẫn nhút nhát, yếu ớt mảnh mai, khi nhìn Vương ánh mắt thường lộ vẻ lảng tránh.
Mà Đỉnh Sơn Vương gia trong bảy năm qua thì ngày càng ngang tàng, thế lực hùng mạnh.
“Nhị ca nghĩ xem, vì sao ba tháng trước ca lại vô cớ rơi vào tay bọn sơn tặc?”
Mặc Tương nhấp một ngụm trà, ánh mắt loáng qua tia chế giễu khó nhận ra.
Mặc Khâm sững người, hỏi: “Ý của nhị ca là…”
Ba tháng trước, trên triều đình, Mặc Khâm đã công khai đối đầu với Vương gia vì thái độ bất kính của đối với Thiếu đế.
Không lâu sau, trên đường hộ tống mẫu thân đến chùa Đàn Hương, Y bất ngờ gặp phải một toán cướp hung hãn.
Toán cướp chỉ bắt duy nhất y, sau hai tháng mới chịu thương lượng với phủ Quốc công để lấy tiền chuộc.
Về sau điều tra, lại không tìm thấy dấu vết nào của bọn cướp đó nữa.
Chúng không lấy đi tài vật trên người Mặc Khâm, cũng không xâm hại bất kỳ nha hoàn nào, dường như chỉ muốn sỉ nhục y một phen.
Mặc Khâm không phải không nghi ngờ, chỉ là không dám tin Vương gia đã ngang ngược đến mức ấy.
Y trò chuyện đôi lời với Mặc Tương, thấy đối phương có vẻ mệt mỏi, liền biết người này nói nhiều như vậy đã kiệt sức.
“Bộ cờ lần trước đệ tặng nhị ca, nhị ca đã thưởng lãm qua chưa?”
Mặc Khâm lần trước cùng bằng hữu mua được một bộ cờ, nghe nói do kỳ nhân triều trước chế tác. Loại cổ vật có xuất xứ như vậy, để cất giữ hay chơi cờ đều vô cùng hiếm có quý giá.
Nhị ca giỏi về cờ vây, y mới sai người đem đến Thâm Xuân viện.
“Đã xem qua, chỉ là vật này ta năm ngoái cũng đã mua một bộ y hệt. Hai bộ đặt cạnh nhau, quả thật khó phân biệt thật giả. May mà tiểu tư của ta tinh thông việc này, có thể chỉ ra chỗ khác biệt.”