Chọc Nhầm Nam Chính Chỉ Muốn Làm Thế Thân

Chương 18

Bảo Hoa nhìn Mai Khâm, thấy hôm nay y mặc trường bào màu thanh tú, vẻ ngoài trang nghiêm nhã nhặn, chẳng chút nào giống yêu tinh quyến rũ của đêm qua chút nào.

Cảm giác khác biệt kỳ lạ ấy lại dần dần sinh ra trong lòng nàng.

Nàng có chút chột dạ, dè dặt khẽ hỏi:

“Chuyện tối qua, gia có còn để bụng không?”

Mai Khâm nhận ra nàng có vẻ nhạy cảm, nhẹ nhàng lắc đầu.

Y vốn không nhất thiết phải để nàng trực đêm cho mình.

Nhưng nàng lại dường như rất để ý đến việc mình chăm sóc chưa chu đáo Tam công tử.

Bảo Hoa thấy thế lập tức thở phào, “Gia không giận là tốt rồi…”

Mai Khâm nói với nàng:

“Lát nữa ngươi đi với ta đến Thâm Xuân Viện một chuyến.”

Nghe đến ba chữ “Thâm Xuân Viện”, Bảo Hoa dựng cả tóc gáy, lập tức lắc đầu nguầy nguậy:

“Ta... ta không đi.”

Mai Khâm nhìn dáng vẻ sợ sệt của nàng, biết nàng đã sợ đến vỡ mật, bèn dịu giọng nói:

“Bảo Hoa, nhị ca ta trước đây muốn phạt ngươi, nhưng ta liền nhận ngươi làm nha hoàn bên cạnh. Nhưng như vậy tránh không khỏi khiến người khác hiểu lầm. Cho nên ta dẫn ngươi qua xin lỗi huynh ấy, về sau huynh ấy nể mặt ta, sẽ không so đo với ngươi nữa.”

Nghe câu cuối, trong lòng Bảo Hoa hơi nguôi ngoai một phần.

“Gia nói thật chứ?”

Nàng xin lỗi, thì Nhị công tử sẽ không so đo với nàng nữa sao?

Mai Khâm cười bất đắc dĩ:

“Thật, ta sẽ bảo đảm cho ngươi.”

Thấy nụ cười ôn hòa của y, lòng Bảo Hoa như được an ủi, dần bình tĩnh lại.

---

Đầu giờ Ty,

Mai Tương ngồi trong phòng phía đông, chờ hạ nhân mang thuốc tới.

Mai Khâm ngồi đối diện, còn Bảo Hoa đứng phía sau y, nàng cúi đầu nhìn mũi giày, không dám ngẩng đầu lần nào nhìn người phía đối diện.

Ban đầu, Mai Tương không chú ý đến nàng.

Cho đến khi Mai Khâm nói rõ mục đích đến đây.

Mai Khâm nói:

“Hôm nay ta dẫn Bảo Hoa qua, nếu có gì không phải, mong nhị ca cứ trách phạt nàng.”

Mai Tương nghiêng người dựa vào chiếc ghế gỗ lê khắc hoa hải đường, vẻ mặt bình thản nhìn Bảo Hoa.

Y cầm chiếc khăn lụa trắng, che khóe môi ho nhẹ một tiếng, khẽ mỉm cười:

“Hôm ấy là do ta tâm trạng không tốt, chắc đã làm Bảo Hoa hoảng sợ.”

Mai Khâm quay sang nói với Bảo Hoa:

“Bảo Hoa, còn không mau đến trước xin lỗi nhị ca?”

Mai Tương liền thấy nàng, trong bộ váy màu hoa sen thêu hoa, bước lên hai bước, mắt nhìn xuống đất, cúi người hành lễ, giọng khẽ khàng:

“Nô tỳ hôm đó mạo phạm nhị gia, mong nhị gia tha thứ…”