Vì vậy, mỗi lần đến công viên giải trí, quản gia luôn nơm nớp lo lắng, trong lòng lúc nào cũng như có chuông báo động, chuẩn bị tinh thần để ứng phó.
“Biết rồi.” Giản Ngôn Thu ngáp một cái, trả lời hờ hững.
Nhìn thái độ của cậu, quản gia lại thở dài thườn thượt, xem ra cũng không thể trông cậy vào cậu Giản được, lát nữa vẫn phải nhờ ông ấy xử lý.
Máy quay giấu trong lòng người quay phim lặng lẽ quan sát mọi diễn biến bên ngoài. Lúc này, các bình luận đang sôi nổi:
"Lại sắp có trò nghịch ngợm đây."
"Đúng là chẳng bớt lo chút nào, đáng yêu thì có ích gì, nhìn quản gia sợ đến mức nào kìa."
"Xem màn quậy phá của nhóc nghịch ngợm."
Cảnh Tranh Tranh quen thuộc đi đến quầy mua vé, lấy vé vào cửa xong thì hăng hái kéo Giản Ngôn Thu vào khu vui chơi. Bên trong đông đúc, các bậc phụ huynh đều đang chơi cùng con cái mình.
Nhưng lần này, người phấn khích lao vào khu vui chơi lại không phải là Cảnh Tranh Tranh.
Khi Giản Ngôn Thu lao thẳng đến chiếc xích đu hành tinh như một cơn gió, ngay cả Cảnh Tranh Tranh cũng ngẩn ra, cất giọng trẻ con ngọt ngào: “Cha chạy chậm thôi, coi chừng ngã đó!”
Giản Ngôn Thu chẳng buồn để ý nhiều đến vậy. Từ nhỏ cậu đã lớn lên ở vùng quê nghèo khó, từ khi biết nhận thức đã không ngừng ép mình trưởng thành, chưa từng có lấy một ngày được tận hưởng tuổi thơ. Bây giờ nhìn thấy những trò chơi chưa từng được trải nghiệm, mắt cậu sáng rực.
Cậu hăng hái lao vào khu vui chơi, nhưng khi lời Cảnh Tranh Tranh vừa dứt...
Giản Ngôn Thu đã nhảy lên chiếc xích đu hành tinh và bắt đầu đong đưa qua lại.
Chiếc xích đu đã được cải tiến đôi chút, nhưng vì là lần đầu tiên chơi trò này nên cậu không quen lắm, rất nhanh đã ngã nhào từ xích đu xuống vì không đúng nhịp, rơi mạnh vào đám bóng dưới chân.
Xích đu hành tinh có giới hạn tuổi tối thiểu là 8+, Cảnh Tranh Tranh không chơi được. Mỗi lần đến đây, cậu bé đều khóc lóc đòi chơi, làm quản gia đau đầu không thôi. Chỉ là quản gia không ngờ cơn đau đầu hôm nay lại đến nhanh như vậy, trò đầu tiên đã là xích đu hành tinh.
Quả nhiên, nghe thấy tiếng động, Cảnh Tranh Tranh cũng chạy theo Giản Ngôn Thu vào khu vực trò chơi.
Giản Ngôn Thu vùng vẫy giữa đám bóng, các quả bóng đầy màu sắc bị hất tung, va vào bức tường làm từ dây thừng. Một quả bóng xốp màu hồng không trật đi đâu được lại đập đúng vào đầu nhỏ của Cảnh Tranh Tranh, rồi “bong” một cái bắn ra xa.
“Không phải chơi như vậy đâu!” Cảnh Tranh Tranh với thân hình nhỏ nhẹ, tiến về phía trước giữa đám bóng mà vẫn để lộ hơn nửa thân hình nhỏ xinh. Cậu bé cố gắng sửa sai cho Giản Ngôn Thu: "Cha phải ngồi lên, rồi đong đưa xích đu lên xuống, sau đó cha..."
“Như thế này hả?” Giản Ngôn Thu không phản bác gì, ngoan ngoãn làm theo lời Cảnh Tranh Tranh chỉ dẫn. Chiếc xích đu hình hành tinh bắt đầu lắc lư qua lại.
Trẻ con nhà người khác ngồi chơi trong các khu trò chơi, bố mẹ đều đứng bên quan sát. Còn cặp đôi này thì hoàn toàn ngược lại.
Tiếng gió rít lên bên tai, Giản Ngôn Thu vui vẻ đến mức không kiềm được mà hét lên: “Woohoo!” Cảnh Tranh Tranh đứng giữa đám bóng, khuôn mặt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ nhìn chiếc xích đu hành tinh. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại viết đầy khát khao được chơi trò đó.
Khi Giản Ngôn Thu cuối cùng đã chơi chán xích đu và đứng dậy, Cảnh Tranh Tranh không thể chờ thêm được nữa, lập tức định lao về phía chiếc xích đu yêu quý của mình.
“Ơ, kia là cái gì vậy?”
Hành động của Cảnh Tranh Tranh bị cắt ngang bởi câu hỏi của Giản Ngôn Thu. Theo hướng ngón tay cậu chỉ, Cảnh Tranh Tranh nhìn thấy một tấm bảng với bốn chữ lớn “Theo đuổi giấc mơ”. Tuy nhiên, vì tuổi còn nhỏ, cậu nhóc không nhận ra hết mấy chữ này, chỉ đọc bập bẹ từng chữ một cách lúng túng bằng giọng non nớt.
“Cha muốn chơi cái đó! Đi thôi!” Giản Ngôn Thu nói xong bèn không quan tâm đến ý kiến của Cảnh Tranh Tranh, sải bước dài lao về phía khu trò chơi tiếp theo.