Cả khán phòng dường như chỉ có một người giữ được sự bình tĩnh, đó chính là Cảnh Tranh Tranh. Cậu nhóc phồng má, bĩu môi, thầm nghĩ: Cái ông cha dượng này thật là phiền phức, sớm không thay quần, chờ đến lúc chuẩn bị ra ngoài thì lại lề mề. Được rồi! Cậu bé là "người lớn" không chấp nhặt với "người lớn" khác, lần này sẽ tha thứ cho cha dượng, nhưng nếu có lần sau thì nhất định sẽ mắng cho một trận ra trò!
Cậu nhóc tưởng mình che giấu cảm xúc rất giỏi, nhưng thực chất, mọi cảm xúc đều viết rõ ràng trên khuôn mặt, không thể qua mắt được người lớn. Cho đến khi cả hai đã ra ngoài và sắp sửa vào khu phố sầm uất, Giản Ngôn Thu cũng không vạch trần cậu bé.
Đường phố tấp nập người qua lại, còn thợ quay phim thì chuyển sang sử dụng camera ẩn. Để tránh nguy hiểm, Giản Ngôn Thu định nắm lấy tay Cảnh Tranh Tranh. Nhưng đúng như dự đoán, cậu bé hất tay cậu ra ngay lập tức, vẫn còn giận dỗi chuyện lúc nãy.
Cậu nhóc chạy nhanh bằng đôi chân ngắn, rõ ràng đang cố ý thể hiện sự bất mãn.
"Con nắm tay cha đi." Giản Ngôn Thu nói.
"Hứ!" Cậu bé chỉ đáp lại bằng một tiếng hừ mũi ngắn gọn.
"Nếu con không nắm tay cha, cha sẽ bị lạc đấy. Lúc đó, ai chơi với con đây?"
"..." Đầu óc nhỏ của Cảnh Tranh Tranh xoay chuyển rất nhanh. Nghe có lý, cậu chấp nhận lời giải thích này, nhưng cũng không quên nghiêm nghị "mắng" Giản Ngôn Thu: "Vậy thì cha phải giữ chặt tay con đấy nhé! Nếu để lạc, con sẽ không quay lại tìm cha đâu!"
Giản Ngôn Thu đã nắm bắt được tâm lý của cậu nhóc từ lâu. Trẻ con luôn thích đóng vai người lớn, muốn trải nghiệm trước thế giới của người trưởng thành. Cậu nhếch môi cười, cố ý nói: "Vậy nên con phải nắm chặt tay cha. Cha hoàn toàn không biết đường mà."
"Ơ kìa! Ở kia... Có biển đỏ kìa!" Cảnh Tranh Tranh lập tức bày ra dáng vẻ của một người lớn, chỉ dẫn đầy tự tin.
Giản Ngôn Thu không nhịn được cười: "Giỏi lắm, vậy con dẫn cha đi nhé."
Hai bóng hình một lớn một nhỏ, mặc đồ cùng tông màu, sải bước trong khu phố nhộn nhịp. Họ nhanh chóng tiến vào nhà hàng trẻ em đang rất nổi tiếng. Người quản gia theo sau không ngừng tấm tắc: "Cậu Giản đúng là tài giỏi, gần đây cậu chủ nhỏ nghe lời hơn hẳn."
Ở phía bên kia cửa sổ kính lớn của nhà hàng, một bóng người cao lớn trong bộ vest chỉn chu đứng lặng lẽ quan sát. Cảnh Minh Diệp nhìn qua lớp kính, ánh mắt dừng lại nơi hai cha con đang bước vào.
Trợ lý Hạ Thần theo sau, vừa vặn bắt gặp cảnh tượng này. Hôm nay cậu ta đi cùng tổng giám đốc Cảnh để khảo sát một vài chi nhánh công ty gần đó. Không ngờ lại tình cờ gặp quản gia và Cảnh Tranh Tranh. Người đang nắm tay cậu nhóc… Chắc hẳn là anh dâu rồi?” Hạ Thần liếc nhìn Cảnh Minh Diệp.
"Xem ra anh dâu và cậu Tranh Tranh rất hợp nhau đấy." Hạ Thần nói.
"Ừm." Cảnh Minh Diệp đáp lại bằng giọng điệu lạnh nhạt, nhưng ánh mắt anh vẫn dừng lại trên người Cảnh Tranh Tranh trước khi chuyển sang Giản Ngôn Thu.
Thật thú vị.
Cảnh Tranh Tranh nắm tay Giản Ngôn Thu đi vào nhà hàng. Nói là nhà hàng, nhưng thực chất giống một công viên giải trí theo chủ đề hơn. Cậu bé nhỏ xíu len lỏi giữa đám đông, né qua những đôi chân người lớn, giống như một củ cải trắng tròn trịa đang cố gắng di chuyển đôi chân ngắn của mình để tiến về phía trước.
Giản Ngôn Thu với đôi chân dài, bước đi chậm rãi nhưng vẫn vừa kịp nhịp của Cảnh Tranh Tranh. Trong khi đó, quản gia ở bên cạnh cứ liên tục nói:
"Cậu Giản, đây là nơi vui chơi mà cậu chủ nhỏ thích nhất. Lần nào đến đây, cậu ấy cũng mê mẩn đến nỗi không muốn rời đi."
“Nhưng cơ sở này dành cho mọi độ tuổi, một số khu vực lại cấm trẻ ở độ tuổi của cậu chủ nhỏ, nên cậu phải chú ý.”
Nói đến đây, quản gia thở dài một tiếng. Từ nhỏ Cảnh Tranh Tranh đã quen với việc thích gì làm nấy, ở nhà các cô bảo mẫu đều chiều chuộng cậu bé. Nhưng khi ra ngoài phố, cậu bé lại càng ương bướng, đòi chơi những trò chơi nguy hiểm, kéo thế nào cũng không chịu.