Cha Dượng Nhà Giàu Buông Bỏ Ở Show Chăm Trẻ

Chương 24

"Tôi tò mò toàn cảnh quá, mau mau, cho tôi xem nào!"

Dưới sự đồng ý của Giản Ngôn Thu cùng sự thúc giục của khán giả, thợ quay phim dưới sự dẫn dắt của quản gia đã tiến hành một chuyến tham quan chi tiết căn nhà này. Không quay toàn cảnh thì không sao, nhưng một khi đã quay, bình luận trực tiếp hoàn toàn không thể ngồi yên.

"Tôi... Tôi... Không biết nói gì nữa, người tiếp theo nói đi. Đã bị độ giàu làm cho cứng họng rồi."

"Người giàu thật sự rất vui vẻ, mọi thiết bị giải trí đều đủ cả, còn hơn cả ra trung tâm thương mại. Nếu tôi là họ, chắc tôi cũng ở lì trong biệt thự mấy tháng không ra ngoài."

"Những người nói là được bao nuôi có thể nghỉ đi không? Nhà nào bao nuôi một ngôi sao nhỏ mà đầu tư hoành tráng thế này?"

"Dù nói vậy có hơi thất lễ với Giản Ngôn Thu, nhưng với độ nổi của cậu ấy, đúng là không cần phải chi nhiều tiền đến thế."

"Cái này còn thực tế hơn nhiều so với những kẻ chỉ khoe khoang mấy logo vô dụng."

Giản Ngôn Thu hoàn toàn không biết dòng bình luận đang rôm rả bàn tán thế nào. Theo kế hoạch hôm nay, cậu sẽ dẫn Cảnh Tranh Tranh ra ngoài, đến một nhà hàng trẻ em mới mở để trải nghiệm, vì vậy sau khi tắm xong, cậu bắt đầu chỉnh trang lại bản thân.

Làm xong tóc và trang điểm nhẹ, Giản Ngôn Thu uống một bát canh gừng nhỏ để xua lạnh, sau đó dụ dỗ Cảnh Tranh Tranh vừa mới thức dậy uống thêm một bát.

Cảnh Tranh Tranh đã quen với những món ăn tinh tế xa hoa trong nhà nên không mấy hứng thú. Lúc uống cậu bé giống như một chú mèo nhỏ, nhấp một ngụm rồi lại ngó nghiêng khắp nơi, đến mức bát canh gần nguội vẫn chưa uống xong.

"Nếu không uống nhanh, có thể không kịp đến nhà hàng trẻ em ăn đâu đấy." Giản Ngôn Thu nhẹ nhàng nói, khiến khuôn mặt nhỏ vốn đang lơ mơ của Cảnh Tranh Tranh bỗng sáng bừng lên.

"Nhà hàng trẻ em à?" Cậu nhóc mấp máy môi hỏi lại. Không thích ăn cơm nhà vì quá quen, nhưng nhà hàng bên ngoài lại là thứ rất hiếm gặp. Nghe nói hôm nay Giản Ngôn Thu sẽ đưa mình ra ngoài, Cảnh Tranh Tranh lập tức ngoan ngoãn hơn hẳn, uống cạn bát canh gừng trong nháy mắt, sau đó ngoan ngoãn thay quần áo, sẵn sàng chờ xuất phát.

Ống kính lướt qua hai cha con. Giản Ngôn Thu mặc đồ thoải mái, áo hoodie màu xanh lá nhạt phối với quần jeans xanh nhạt. Trùng hợp, hôm nay Cảnh Tranh Tranh cũng mặc áo hoodie và quần jeans cùng tông màu nhưng là phiên bản thu nhỏ. Hai người trông tươi tắn và sáng sủa, rất hợp với tiết trời mùa xuân rạng rỡ.

Ống kính còn đặc biệt zoom cận cảnh, cuối cùng dừng lại trên gương mặt của Giản Ngôn Thu. Cậu liếc qua camera đang ghi hình, ánh mắt thoáng chút suy tư. Thần thái lạnh nhạt này đối lập hoàn toàn với vẻ ngoài tươi sáng ngọt ngào, tạo nên một sự tương phản cực kỳ cuốn hút, khiến bình luận bùng nổ ngay lập tức.

"Thật quyến rũ, ai hiểu được không!!!"

"Tôi hiểu, tôi hiểu! Rõ ràng mặc đồ năng động đáng yêu, nhưng lại giữ nét mặt thờ ơ, lạnh lùng, thế này mới là cực phẩm!"

"Tôi vừa vô tình phát hiện ra nét M trong tính cách của Giản Ngôn Thu sao?"

"Aaaaa, ngay lúc này tôi chính là sub của Giản Ngôn Thu!"

"Con chuẩn bị xong rồi, có thể đi được chưa?" Cảnh Tranh Tranh chớp đôi mắt to tròn, giống hệt một chú thú nhỏ ngoan ngoãn. Chỉ cần nghe nói sắp được đi chơi, cậu bé lập tức trở nên cực kỳ nghe lời, chẳng còn dáng vẻ nghịch ngợm vài hôm trước nữa.

"Ừm..." Giản Ngôn Thu ngừng vài giây, rồi nói: "Chờ chút, cha phải thay quần. Cái này bó sát đùi quá."

Vừa nghe thấy thế, mọi ánh mắt lập tức dồn về một điểm, thậm chí góc quay của camera cũng không tự giác mà hạ thấp xuống vài phần.

Giản Ngôn Thu mặt không đổi sắc liếc nhìn người quay phim một cái, sau đó quay lại phòng, đóng cửa.

Cả hiện trường và khán giả trước màn hình: "..."

Dù cách một cánh cửa, nhưng việc Giản Ngôn Thu cứ thế mà thay quần ngay sau đó cũng quá sức táo bạo! Bình luận lại một lần nữa tràn ngập tiếng gào thét hỗn loạn.