Cha Dượng Nhà Giàu Buông Bỏ Ở Show Chăm Trẻ

Chương 23

Khi buổi livestream kế tiếp bắt đầu, một lượng lớn khán giả ào vào phòng lives, khiến đạo diễn giật mình. Thấy dòng người khí thế ngùn ngụt tràn vào, đội ngũ nhân viên lập tức cảnh giác, lo sợ rằng những bình luận kɧıêυ ҡɧí©ɧ sẽ khiến phòng lives bị khóa.

Mọi người căng thẳng dõi mắt vào màn hình, chờ Giản Ngôn Thu xuất hiện.

Vì hôm qua chơi mệt quá nên hôm nay Cảnh Tranh Tranh vẫn ngủ say sưa. Trên màn hình là hình ảnh cậu bé với đôi tay mềm mại ôm lấy tai một con gấu bông, má phúng phính đè lên gối tạo thành một hõm nhỏ, lông mi dài rủ xuống, đáng yêu như một búp bê.

Sau vài phút khen ngợi sự đáng yêu của Cảnh Tranh Tranh, khán giả vẫn chưa thấy Giản Ngôn Thu xuất hiện. Máy quay chỉ hướng về cánh cửa phòng ngủ của cậu, một chiếc cửa đôi mang phong cách châu Âu với những hoa văn cổ điển.

Ban đầu đạo diễn đã nhiều lần nhấn mạnh rằng muốn quay một show thực tế chân thật nhất, thể hiện cuộc sống gần gũi nhất của các ông bố trẻ và các bé, tuyệt đối không cho phép nhân viên can thiệp vào hoạt động của họ. Thế nhưng, vào lúc này, ông ta không thể không phá lệ, yêu cầu thợ quay phim gõ cửa phòng của Giản Ngôn Thu.

Ba phút trôi qua, cánh cửa cuối cùng cũng hé mở một khe nhỏ. Giản Ngôn Thu khoác chiếc áo choàng tắm, mái tóc ướt sũng nước, ló ra nửa khuôn mặt từ khe cửa, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Cánh cửa chỉ mở nửa chừng, để lộ làn da trắng nõn của cậu. Ánh sáng loang lổ rọi trên khuôn mặt, càng làm nổi bật các đường nét hoàn hảo của Giản Ngôn Thu. Sáng nay, cậu vẫn cảm thấy người hơi lạnh, đoán rằng có thể hôm qua bị cảm sau khi dầm nước lạnh. Nghĩ rằng Cảnh Tranh Tranh còn chưa dậy, mình không xuất hiện cũng chẳng sao, thế nên cậu quyết định xả nước nóng để ngâm mình và xem phim.

Thợ quay phim cắn răng, dưới sự chỉ đạo từ xa của đạo diễn, đưa ra một yêu cầu hơi đường đột: "Chúng tôi có thể quay bên trong phòng của anh một chút được không?"

Biểu cảm của Giản Ngôn Thu thoáng sửng sốt, nhưng rồi cậu nghiêng người nhường lối, để người quay phim vào trong. Cậu lau nước trên trán, giải thích: "Lộn xộn lắm, tôi thì không sao, nhưng e là khán giả sẽ lại không hài lòng."

Phòng của Giản Ngôn Thu mang đậm hơi thở của cuộc sống. Chăn trên giường vo lại thành một đống chưa kịp gấp, cửa phòng tắm khép hờ, dấu vết nước trên sàn kéo dài.

Nhưng, nói lộn xộn thì không đúng lắm, bởi vì căn phòng này thật sự quá... Rộng!

Gọi là phòng ngủ, nhưng thực chất đây là một căn hộ khép kín cỡ lớn. Bước vào là khu tiếp khách và phòng giải trí. Tiếp đến là phòng sách và phòng thay đồ. Xa hơn nữa mới là khu ngủ và phòng vệ sinh.

Qua cánh cửa phòng tắm để mở, có thể nhìn thấy bồn tắm cực lớn bên trong, cùng với chiếc máy chiếu được lắp trên tường, thiết kế chống thấm nước chuyên dụng, giúp chủ nhân thoải mái vừa ngâm mình vừa xem phim.

Với một căn phòng rộng như vậy, vài bộ quần áo vứt bừa bãi chẳng đáng kể, hơn nữa mỗi ngày đều có người giúp việc đến dọn dẹp.

"Trời đất ơi, bảo sao không chịu ra ngoài."

"Cách cậu ấy ở nhà và cách tôi ở nhà dường như là hai khái niệm khác nhau… Tôi cũng muốn được sống như vậy!"

"Đây là kiểu bị bao nuôi nên tùy tiện tặng một căn biệt thự để ở đó à? Sao lại tùy tiện mà sang trọng thế này chứ?"

"Đừng chua thế, thừa nhận Giản Ngôn Thu có tiền khó vậy sao!"

Giản Ngôn Thu không nhìn thấy bình luận trực tiếp, cậu vẫn nghĩ rằng đạo diễn chỉ đơn thuần muốn quay lại cấu trúc bên trong phòng. Nhưng việc bị ép ra khỏi bồn tắm giữa chừng, phải khoác áo choàng khi cơ thể còn ướt khiến cậu không thoải mái, nên cậu cố gắng tìm cách đẩy người quay phim đi.

"Các anh có thể xuống tầng dưới hoặc lên tầng trên quay. Các phòng khác đều có bố cục tương tự."

"Ôi trời, hóa ra không chỉ có một phòng!"

"Với khuôn viên lớn như thế, chắc chắn cách bố trí rất hoàn chỉnh, làm sao chỉ có một, hai phòng được."