Cứu Với, Vai Ác Đỉnh Cao Lại Là Cha Ruột Của Ta

Chương 14

Chu Đại Lang vội vàng đón lấy đứa trẻ từ tay Chu Nhị Lang, mấy người tăng tốc chạy về nhà.

Chu thị đang đứng ở đầu hẻm, sốt ruột nhìn ra xa, thấy chồng con bình an trở về, lúc này trái tim mới an ổn trở lại.

Chỉ trong chớp mắt sau khi vừa bước vào sân, bên ngoài gió lớn gào thét, hạt mưa to như hạt đậu ào ào trút xuống, nhanh chóng biến thành cơn mưa như trút nước.

Chu Nhị Lang thở dốc, thầm nghĩ thật may mắn, nếu không phải Ngọc ca nhi đòi về sớm, thì trời mưa lớn thế này, không biết sẽ xảy ra hậu quả gì nếu con bị ướt mưa.

Bữa trưa, cả nhà ăn cà rốt hầm thịt lợn và thận lợn xào cay.

Vốn dĩ, lão gia tử chỉ định mua một cân thịt lợn cho bọn trẻ thèm thịt, nếm chút vị thịt là được.

Kết quả, con gái ông đứng bên cạnh dùng tay ước lượng một cái, lập tức bảo Vương Lão Thất cắt hẳn hai cân hơn.

Thịt đã cắt xuống rồi, lão gia tử xót tiền, nhưng sĩ diện quan trọng hơn, không tiện từ chối trước mặt người khác, đành cắn răng móc tiền mua hết. Tuy giận con gái tự tiện quyết định, nhưng trong nhà chỉ có một cô con gái duy nhất, ông vẫn cưng chiều từ tận đáy lòng, không nỡ trách mắng nặng nề.

Ở triều Đại Càn, giới quý tộc xem thịt cừu và thịt gia cầm là cao quý, còn thịt lợn bị cho là không sạch, ít ai ăn. Nhưng vì thịt lợn rẻ hơn nhiều so với các loại thịt khác, nó lại trở thành món ăn chính trên bàn cơm của dân thường.

Riêng nội tạng lợn thì do người dân không biết cách chế biến, lại thiếu gia vị phù hợp, nên bán rất rẻ, gần như cho không.

Vợ Vương Lão Thất lúc còn con gái có quan hệ tốt với Chu Phượng Anh, liền tặng nàng một bộ lòng lợn.

Chu Phượng Anh thấy ánh mắt cha cứ dán chặt vào thận lợn, lập tức hiểu ra: Ông cụ muốn bồi bổ thận cho Nhị Lang.

Ngọc ca nhi lần này xảy ra chuyện, thực sự khiến lão gia tử bị dọa sợ.

Nếu Nhị Lang không có con nữa, thì khác nào dòng họ Chu bị tuyệt tự?

Trong nhà chỉ có một đứa cháu trai là không đủ đảm bảo.

Nhưng vì vợ của Nhị Lang đã sinh ra Ngọc ca nhi, chứng tỏ vấn đề không nằm ở nàng dâu, mà rất có thể là do Nhị Lang không được khỏe.

Nhị Lang sĩ diện, trực tiếp bắt hắn uống thuốc bổ chắc chắn không được.

Hai người em trai, Đại Lang trông có vẻ bướng bỉnh, nhưng thực tế lại dễ nói chuyện; còn Nhị Lang trông có vẻ dễ tính, nhưng thật ra ngang ngạnh gấp mười lần con lừa con, chuyện hắn không muốn làm, ai cũng không ép được.

Cha đang tính dùng thực phẩm để bồi bổ đây.

Chu Phượng Anh làm buôn bán nhỏ lâu năm, ngày nào cũng tiếp xúc với đủ kiểu người, da mặt sớm đã được tôi luyện, lập tức mở miệng:

"Tú Liên, thận lợn này bao nhiêu tiền? Ngọc ca nhi nhà ta không phải thường hay ốm yếu sao, lang trung nói uống canh thận có ích lắm."

Vợ Vương Lão Thất rất thoải mái, lấy hết hai quả thận ra:

"Hây, sao không nói sớm, chị em ta còn khách sáo làm gì, cầm đi, chỉ chút đồ này, đừng nhắc đến tiền nong làm gì."

"Tốt quá, vậy ta không khách sáo nữa, lấy luôn nhé!"

"Lấy đi, lấy đi, nhà ta cũng không ai ăn, bán cũng chẳng được bao nhiêu tiền."

Thế là mới có món thận lợn xào cay trên bàn hôm nay.

Chu Nhị Lang vốn chỉ lo đọc sách, kiến thức đời sống rất ít.

Hắn chưa từng thấy thận lợn, cũng chưa bao giờ ăn.

Món này đặt ngay trước mặt, hắn nếm thử một miếng, cảm thấy giòn giòn, mềm mịn, hương vị không tệ, không nhịn được liền hỏi:

"Đại tỷ, đây là thịt gì vậy?"

Chu Phượng Anh không thèm ngẩng mắt lên, đáp: "Thịt tim lợn xào, làm riêng cho đệ đấy. Cha bảo đệ đọc sách mệt nhọc, hao tổn tinh thần, ăn chút tim lợn để bồi bổ, lấy hình bổ hình."

Trong lòng Chu Nhị Lang dâng lên cảm xúc ấm áp, liếc nhìn cha mình. Ông cụ vốn quen giấu kín sự quan tâm dành cho con cái, gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì.

Hắn lại nhìn về phía đại tỷ. Chu Phượng Anh ngẩng lên, nói: "Người một nhà cả, không cần cảm ơn ta đâu. Nếu thật sự muốn cảm ơn thì hãy học hành cho tốt, đừng phụ tấm lòng của cha."

Chu Nhị Lang nghiêm túc đáp: "Đại tỷ nói phải, Nhị Lang nhất định sẽ tận lực hết mình."