Cứu Với, Vai Ác Đỉnh Cao Lại Là Cha Ruột Của Ta

Chương 15

Chu Cẩm Ngọc nhận ra ngay đó là thận lợn, cậu cũng từng ăn qua. Nhịn không nổi: "phụt" một tiếng bật cười thành tiếng.

Cả bàn nhất loạt quay sang nhìn cậu, chẳng hiểu đứa nhỏ này đột nhiên vui vẻ cái gì.

Trẻ con vui là cười, chẳng cần lý do.

Chu Nhị Lang mỉm cười, gắp một miếng "tim lợn", nói: "Nào, chúng ta cùng ăn, để đầu óc thông minh hơn."

Chu Cẩm Ngọc ngoạm một miếng, trong lòng thầm nghĩ: Cha à, con không cần bổ thận đâu...

Ngày hôm sau, Chu Nhị Lang phải quay lại phủ học Nam Châu để tiếp tục việc học.

Các học trò ở phủ học thường có kỳ nghỉ theo chu kỳ mười ngày, tức là cứ mười ngày sẽ được nghỉ một ngày. Thôn Chu Gia cách phủ Nam Châu khá xa, chỉ tính riêng thời gian đi lại cũng đã mất hơn nửa ngày.

Vì vậy, bình thường hắn chỉ về nhà một hoặc hai tháng một lần. Lần này ở nhà lâu hơn là vì Ngọc ca nhi bị bệnh, hắn đã xin nghỉ phép để về chăm sóc con trai.

Sau khi ăn sáng xong, Chu Nhị Lang thay bộ nho phục mùa hè do phủ học phát, đầu đội khăn đen tứ phương bình định cân, thân mặc áo dài giao lĩnh màu ngọc, thắt đai lụa có tua rua, phong thái thanh tao nho nhã.

Chu thị có chút không nỡ, nhưng cũng không dám thể hiện ra, sợ bị người ta chê cười, lại sợ ảnh hưởng đến việc học của trượng phu. Nàng chỉ tiễn hắn ra đến cửa lớn, bịn rịn nói lời tạm biệt.

Chu Nhị Lang không phải người nặng tình nhi nữ, nhưng Chu thị dịu dàng hiền thục, rất được hắn yêu thích. Nhân lúc không ai chú ý, hắn nhẹ nhàng vỗ lên tay Chu thị:

"Chăm sóc Ngọc ca nhi thật tốt."

Hơi dừng lại, giọng hắn nhỏ hơn: "Cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân nàng nữa."

Chu thị cảm thấy ấm áp trong lòng, vội vàng nói: "Phu quân cũng vậy, một mình ở bên ngoài đừng tiết kiệm quá."

Chu Nhị Lang gật đầu.

Chu lão gia tử bế Ngọc ca nhi, tiễn Chu Nhị Lang ra đến đầu cầu của thôn.

Lần gặp lại tiếp theo sẽ là một tháng sau. Chu Nhị Lang nhận lấy Ngọc ca nhi từ tay phụ thân, yêu thương véo nhẹ gương mặt nhỏ của con trai:

"Cha không ở nhà, con phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ, lần sau cha về sẽ mang đồ ngon cho con, được không?"

Ngọc ca nhi rất phối hợp, gật đầu liên tục.

Lúc này, Chu lão gia tử từ trong áo lấy ra một túi vải nhỏ màu lam đậm, nhét vào tay con trai:

"Cha nghe nói các nho sinh sau khi đỗ tú tài đều thích mặc áo hồ la (một loại áo mỏng của nho sinh). Ở trấn nhỏ này không thấy có bán, chắc là do nơi này quá nhỏ, con đến phủ Nam Châu thì mua một cái đi."

"Thời tiết càng ngày càng nóng, con là tú tài, sao có thể cầm quạt bần tiện mà quạt nóng được, nhân tiện mua một cái quạt xếp luôn đi."

Chu Nhị Lang sao có thể nhận tiền này, hắn biết rõ trong nhà tằn tiện thế nào, mỗi đồng bạc đều là tiền mồ hôi xương máu của cả gia đình. Hắn đâu thể vì chút hư vinh của bản thân mà phung phí tiền bạc.

Hơn nữa, hắn có thân phận gì, xuất thân gì, bạn học của hắn đều biết rõ, cần gì phải tỏ vẻ giàu sang, chẳng khác nào tự vả vào mặt, còn dễ bị người ta cười nhạo. Chi bằng nghèo một cách quang minh chính đại.

Nghèo thì đã sao? Hắn có thể nghèo hơn hoàng đế khai quốc của triều đại này được chắc?

Chu lão gia tử nổi giận: "Ở bên ngoài mà còn kéo kéo đẩy đẩy thì ra thể thống gì! Đưa con thì cứ cầm lấy, đừng có lề mề như đàn bà!"

Chu Nhị Lang biết tính cha mình, đành phải tạm thời nhận lấy.

Hôm nay không phải ngày chợ phiên, không có xe bò đi ra trấn, Chu Nhị Lang phải đi bộ bảy tám dặm đến trấn, rồi từ đó lên thuyền khách đi đến phủ Nam Châu.

Vừa định xuất phát, bỗng nghe thấy tiếng roi da quất lách cách phía sau. Hắn quay đầu lại, thấy có người đang đánh xe bò đi tới, hóa ra là một đường thúc họ hàng xa trong tộc.

"Nhị Lang, cháu đang định trở lại thư viện à? Vừa hay lục thúc phải lên trấn làm chút việc, đi nhờ một đoạn đi."

"Đa tạ lục thúc, Nhị Lang đang lo đường vừa mưa xong lầy lội, không ngờ lại được thúc giúp đỡ."

"Cả nhà họ Chu chúng ta, còn khách khí gì nữa."